Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 30
  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0

    Ở cuối hai con đường

    Ở cuối hai con đường

    (Một câu chuyện hoàn toàn có thật. Tác giả xin được kể lại
    nhân dịp 32 năm từ ngày miền Nam thất th ủ)

    Phạm Tín An Ninh

    Những năm "cải tạo" ở miền Bắc, tôi được chuyển đi khá nhiều trại. Từ Lào Cai, xuống Hoàng Liên Sơn, rồi Nghệ Tĩnh. Khi mới đến Hoàng Liên Sơn, tôi được đưa đến trại Hang Dơi, nằm sâu trong núi. Đây là một vùng sơn lâm chướng khí, nên chỉ mới gần hai năm mà tôi đã có hơn 20 người bạn tù nằm lại vĩnh viễn ở dưới sườn đồi.

    Sau đó, tôi được chuyển về trại 6/ Nghĩa Lộ. Trại này nằm gần Ban chỉ huy Tổng Trại, và cách trại 5, nơi giam giữ gần 30 tướng lãnh miền Nam, chỉ một hàng rào và mấy cái ao nuôi cá trám cỏ. Ban ngày ra ngoài lao động, tôi vẫn gặp một vài ông thầy cũ, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện vui buồn.

    Ngày nhập trại, sau khi "biên chế" xong, cán bộ giáo dục trại đưa 50 thằng chúng tôi vào một cái láng lợp bằng nứa, nền đất, ngồi chờ "đồng chí cán bộ quản giáo" đến tiếp nhận.

    Vài phút sau, một sĩ quan mang quân hàm thượng úy đi vào láng. Điều trước tiên chúng tôi nhìn thấy là anh ta chỉ còn một cánh tay. Môt nửa cánh tay kia chỉ là tay áo bằng kaki Nam Định, buông thỏng xuống và phất phơ qua lại theo nhịp đi của anh. Không khí trở nên ngột ngạt. Không nói ra, nhưng có lẽ trong đám tù chúng tôi ai cũng có cùng một suy nghĩ : - Đây mới đích thực là nợ máu đây, biết trả như thế nào cho đủ ?.

    Nhưng bất ngờ, người cán bộ quản giáo đến trước chúng tôi , miệng nở nụ cười. Nhìn khuôn mặt hiền lành, và ánh mắt thật thà, chúng tôi cũng bớt lo âu.

    Bằng một giọng đặt sệt Nghệ Tỉnh, anh quản giáo giới thiệu tên mình: Nguyễn văn Thà, rồi "báo cáo" môt số nội quy, yêu cầu của Trại. Anh đưa cho anh đội trưởng một tập vở học trò, phát cho anh em mỗi người một tờ giấy để làm bản "lý lịch trích ngang".

    Tôi đang ngồi hý hoáy viết cái bản kê khai lý lịch ba đời với bao nhiêu thứ "tội" dưới biển trên trời mà tôi đã thuộc lòng từ lâu lắm - bởi đã phải viết đến cả trăm lần, ngay cả những lần bị đánh thức lúc nửa đêm - bỗng nghe tiếng anh quản giáo hỏi:

    - Trong này có anh nào thuộc Sư 23 ?

    Tôi im lặng giây lát rồi lên tiếng :

    - Thưa cán bộ, có tôi ạ,.

    - Anh ở trung đoàn mấy

    - Trung Đoàn 44

    - Vậy anh có tham dự trận đánh Trung Nghĩa ở KonTum đầu mùa hè 1972?

    - Vâng, có ạ.

    Anh quản giáo đưa cánh tay bị mất một nửa, chỉ còn cái tay áo đong đưa, lên ;

    - Tôi bị mất cánh tay này trong trận đó.

    Nhìn qua anh em, thấy tất cả mọi con mắt đều dồn về phía tôi. Để lấy lại bình tĩnh, tôi làm ra vẻ chủ động:

    - Lúc ấy cán bộ ở đơn vị nào ?

    - Tôi ở trung đoàn xe tăng thuộc Sư 320.

    Anh quản giáo rảo mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng tiếp tục:

    - Trận ấy đơn vị tôi thua nặng. Cả một tiểu đoàn tăng của tôi còn có 2 chiếc. Chiếc T54 của tôi bị bắn cháy. Tôi thoát được ra ngoài, nhưng bị các anh bắt làm tù binh.

    - Sau đó cán bộ được trao trả ? tôi hỏi .

    - Tôi bị thương nặng lắm, do chính đạn trong xe tôi phát nổ. Tôi được các anh đưa về quân y viện Pleiku chữa trị . Nhờ vậy mà tôi còn sống và được trao trả tù binh đợt cuối cùng năm 1973, sau khi có hiệp định Ba Lê.

    Dạo đó, miền Bắc, đặc biệt trên vùng Hoàng Liên Sơn, trời lạnh lắm. Mỗi láng được đào một cái hầm giữa nhà, đốt những gốc cây được anh em nhặt ngoài rừng, sau giờ lao động, mang về sưởi ấm. Tối nào, anh quản giáo cũng xuống sinh hoạt với anh em. Gọi là sinh hoạt, nhưng thực ra anh chỉ tâm tình những chuyện vui buồn đời lính, thăm hỏi hoàn cảnh của anh em tù, và khuyên anh em nên cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng làm điều gì sai phạm để không phải nghe mấy ông cán bộ nặng lời. Anh thường nói :

    - Tôi rất đau lòng, khi thấy các anh phải nghe những lời thô lỗ. Tôi biết các anh đều là những người có trình độ văn hóa và ai cũng đã từng chỉ huy.

    Mùa đông, không trồng trọt được, nên khẩu phần ăn của một nguòi tù chỉ có một miếng bánh mì đen bằng hai ngón tay, hoặc lưng một bát bắp hạt. Phần thiếu ăn, một phần ẩm ướt thiếu vệ sinh, nên nhiều anh em tù bị bệnh kiết lỵ. Thuốc men hoàn toàn không có, nên bệnh kéo dài lâu ngày. Nhiều người đứng không vững.

    Một buổi chiều cuối đông, mưa phùn rả rích, sương mù giăng kín cả thung lũng trại tù, cả đám tù chúng tôi ngồi co ro trong láng, cố nhai từng hạt bắp cứng như viên sỏi, nhìn ra cánh đồng phía trước, thấp thoáng một người mang áo tơi (loại áo mưa kết bắng lá cây) chạy lúp xúp từ chỗ này đến chỗ khác, cho đến khi trời tối.

    Đêm đó, như thường lệ, anh Thà xuống sinh hoạt với anh em bên bếp lửa. Anh bảo nhỏ anh đội trưởng :

    - Tôi để một giỏ cá đàng sau láng. Trước giờ ngủ, anh ra mang vào, chia cho mấy anh bị bệnh kiết lỵ đang mất sức để các anh bồi dưỡng. Nhớ giữ kín, đừng để trên biết.

    Bây giờ anh em mới hiểu, người mà chiều nay, đặt lờ bắt cá ngoài đồng ruộng chính là quản giáo Thà. Ai cũng cảm động.

    Biết là anh em tù bị đói triền miên, nhất là sau mùa đông dài, một buổi sáng đầu mùa xuân , quản giáo Thà đưa cả đội 50 người tù lên một đồi trồng toàn sắn của một hợp tác xã nào đó. Sắn đầu mùa, củ còn nhỏ. Anh chỉ cho anh em cách đào lấy củ mà thân sắn vẫn còn nguyên; đào mấy cái bếp "Hoàng Cầm" để luột sắn mà không ai phát hiện có khói. Anh dắt hai anh tù xuống đồi xách hai thùng nước mang lên, căn dặn anh em thay phiên nhau luột sắn ăn cho no. Anh đích thân ở lại đứng gác, nếu có ai vào, anh vờ ra lệnh "chuẩn bị đi về", anh em tức khắc dấu hết "tang vật" xuống một cái hố đã đào sẵn.

    Dường như đó là cái ngày duy nhất mà 50 người tù chúng tôi được no -dù chỉ là no sắn-

    Không biết tối hôm ấy, trong giờ "giao ban" , quản giáo Thà đã báo cáo với ban chỉ huy trại là đội tù của chúng tôi đã phát được bao nhiêu hecta rừng ?

    Mỗi lần ra bãi thấy anh em lao động nặng nhọc, anh Thà bảo nhỏ :

    - Anh em làm việc vừa phải, khi nào mệt thì ta nghỉ. Nhớ giữ gìn sức khỏe, vì thời gian cải tạo còn dài lắm.

    Vào một dịp Tết, cầm giấy nghỉ phép trong tay, nhưng anh không về nhà, mà ở lại với anh em. Số tiền lương vừa lãnh được, anh mua mấy bánh thuốc lào, vài ký kẹo lạc, biếu anh em ăn tết. Lần ấy, anh tâm sự thật nhiều với anh em :

    - Lần bị thương năm 1972 ở Kontum, tôi nghĩ là tôi đã chết. Vết thương quá nặng, lại phải nằm trong rừng rậm một mình, không có thức ăn, nước uống. Trong lúc tuyệt vọng nhất, tôi bất ngờ được một đơn vị của Sư 23 các anh phát giác. Các anh băng bó vết thương, cho tôi ăn uống, tận tình săn sóc tôi như một người đồng ngũ. Các anh luân phiên khiêng tôi ra khỏi khu rừng rậm, gọi máy bay tản thương đến đưa tôi về bệnh viện. Trời tối, máy bay chưa xuống được, đảo mấy vòng, thì vị trí bị lộ. Các anh bị pháo kích, may mà không có ai bị thương. Các anh lại phải vội vàng di chuyển đi nơi khác. Cả khu rừng chỉ có một khe đá là nơi trú ẩn an toàn, các anh lại dành cho tôi, rồi phân tán mỏng. Tôi được hai anh y tá săn sóc suốt cả đêm . Người chỉ huy hôm ấy là một anh rất trẻ, mang quân hàm trung úy, mấy lần ôn tồn hỏi thăm tôi và khuyên tôi cố gắng để được đưa về quân y viện chữa trị. Anh còn cho tôi nửa bao thuốc lá còn lại của anh, bảo tôi hút thuốc để quên bớt cơn đau của vết thương. Sáng sớm hôm sau, tôi được máy bay tản thương đưa tôi về quân y viện Pleiku. Ở đây, mặc dù tôi phải nằm riêng, nhưng được bác sĩ các anh chăm sóc tận tình. Tất cả đã đối xử với tôi như người đồng đội. Có lần, một phái đoàn đến ủy lạo thương binh các anh, họ cũng đến thăm, cho tôi quà, và an ủi tôi thật chân tình. Vết thương vừa lành, thì tôi được lệnh trao trả tù binh. Khi chia tay, bệnh viện còn cho tôi nhiều thuốc men và một số đồ dùng. Lòng tôi tràn ngập cảm xúc. Tôi nghẹn ngào trước tình con người, tình dân tộc mà các anh đã dành cho tôi. Tình cảm ấy tôi chôn chặt tận đáy lòng, không dám tâm sự cùng ai, vì lòng tôi lúc nào cũng nghĩ đến vợ con tôi, và nhất là người mẹ già gần tuổi 80 đang ngày đêm mong chờ tôi trở về.

    Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng là giọng nói của anh sắp nghẹn ngào.

    - Khi về lại ngoài Bắc, người ta có còn tin cậy anh không? - một anh tù hỏi.

    - Ngay sau khi được trao trả, tôi phải vất hết thuốc men và những thứ các anh cho. Tôi cố dấu mấy viên thuốc trụ sinh phòng nhiễm trùng, nhưng họ khám xét kỹ quá, tôi phải tìm cách vất đi. Trước khi đưa về Bắc, chúng tôi được học tập hơn một tháng, làm kiểm điểm và lên án sự đối xử tàn ác của các anh. Tôi thấy xấu hổ lắm khi nói điều ngược lại, nhưng rồi ai cũng thế, không thể làm khác hơn. Chính vì vậy mà lòng tôi cứ dằng vặt mãi cho đến hôm nay.

    Thời gian vàng son của năm mươi người tù đội 4 trại 6/ Nghĩa Lộ, Hoàng Liên Sơn, kéo dài không quá sáu tháng.

    Một buổi sáng sớm, khi sương mù còn vương trên thung lũng trại tù, một người đạp chiếc xe đạp vội vã rời ban chỉ huy trại. Sau xe đèo theo một cái rương bằng gỗ và một túi đeo lưng bộ đội. Một vài anh em nhận ra anh Thà và báo cho anh em. Cả một đội năm mươi người tù vừa mới thức dậy, còn ngái ngủ, chạy ùa ra sân, vẫy tay gọi. Anh Thà không nhìn lại, đưa cánh tay chỉ còn một nửa lên vẫy vẫy, rồi biến dạng trước cổng trại.

    Chiếc thuyền nhỏ mang theo trên 30 người vượt biển, trong đó có tôi và ba người bạn cùng tù ở Nghĩa Lộ ngày trước, ra đến hải phận quốc tế hai ngày thì gặp bão. Chúng tôi may mắn được một chiếc tàu chuyên chở dầu hỏa của vương quốc Nauy, trên đường từ Nhật sang Singapore, cứu vớt. Hai ngày đêm trên tàu là cả một thiên đường. Từ vị thuyền trưởng đến anh thuỷ th ủ, chị bác sĩ, y tá, đều hết lòng săn sóc lo lắng cho chúng tôi. Hôm rời tàu để được chuyển đến trại tị nạn Singapore, chúng tôi quá xúc động không ai cầm được nước mắt. Tất cả thuỷ th ủ đoàn đều ra đứng thành hai hàng dài trên boong tàu, ai nấy đều khóc sướt mướt ôm lấy từng người chúng tôi mà chia tay. Rồi những ngày sống trong trại, chúng tôi được thầy cô giáo và ông đại sứ Nauy, thường xuyên có mặt lo lắng cho chúng tôi đủ điều. Chúng tôi vừa xúc động vừa đau đớn. Nỗi đau của một người vừa mới bị anh em một nhà hành hạ, đuổi xô đến bước đường cùng, phải bỏ nhà bỏ xứ để thoát thân trong cái chết, bây giờ lại được những kẻ xa lạ không cùng ngôn ngữ, màu da, màu tóc, lại hết lòng đùm bọc yêu thương. Mang cái ân tình đó, chúng tôi chọn Nauy là nơi tạm gởi phần đời còn lại của mình.

  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    80
    Cái này phải cho vào box văn học chớ

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    1 thằng ngu , đến chết vẫn ngu , ko có chế độ thì lấy gì quản lí đất nước , lấy ai lãnh đạo dân tộc đi lên . Nếu ko muốn đau khổ chui vào rừng sống , đã ở đời thì ko thể sống cho riêng bản thân mà la lối . Đọc đi đọc lại chỉ thấy hô hào bỏ Mác , cái này đã thể hiện rõ bản chất chống phá Đảng ( theo luật ) - del đi cho đỡ nhức mắt [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]

    Khi ngồi viết nhừng dòng này cho các anh, thực tình tôi không còn nhớ mặt các anh, nhưng tôi còn nhớ rất rõ thời gian tôi làm quản giáo ở trại Nghĩa Lộ. Vậy mà không ngờ hôm nay các anh còn nhớ đến tôi. Đọc thư của cháu Hà từ Ba-Lan gởi về, cùng với số tiền của các anh gởi cho, lòng tôi cảm xúc đến nghẹn ngào. Tôi và gia đình xin muôn vàn cảm tạ. Các anh làm tôi nhớ tới một câu nói của Các-Mác: Chỉ có loài súc vật mới quay lưng trước cảnh khốn khổ của đồng loại". Ngày nay, cả thế giới đều lên án Mác, những nước một thời lấy chủ nghĩa Mác làm ánh đuốc soi đường, bây giờ cũng đã từ bỏ Mác, chỉ còn một vài nơi lấy Mác làm bức bình phong để che đậy những mục nát ở phía bên trong, nhưng câu nói trên kia của Mác, với tôi, vẫn mãi mãi là một lời vàng ngọc. Điều tệ hại là những kẻ một thời theo Mác đã luôn luôn làm ngược lại lời nói này của Mác.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    1 thằng ngu , đến chết vẫn ngu
    Điều 10: Thần dân không được phép lập topic hoặc post bài có chứa đựng các từ ngữ thô tục, bậy bạ, vô văn hóa. Lỗi vi phạm sẽ bị trừng phạt bằng: nhắc nhở hoặc cảnh cáo hoặc giam giữ và các topic và bài viết vi phạm có thể bị khóa/xóa tùy theo mức độ vi phạm được cân nhắc bởi quan phán xét.

    Không biết những lời bình của 4K ở trên đã được coi là "thô tục, bậy bạ, vô văn hóa" chưa? Nếu rồi thì đề nghị các min và mod quan tâm giùm.

    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    ko có chế độ thì lấy gì quản lí đất nước , lấy ai lãnh đạo dân tộc đi lên . Nếu ko muốn đau khổ chui vào rừng sống , đã ở đời thì ko thể sống cho riêng bản thân mà la lối . Đọc đi đọc lại chỉ thấy hô hào bỏ Mác , cái này đã thể hiện rõ bản chất chống phá Đảng ( theo luật ) - del đi cho đỡ nhức mắt [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]
    Nên nhớ rằng ai cũng có quyền có quan niệm riêng về bất cứ vấn đề gì, ngay cả về CN mác cũng vậy thôi. Hơn nữa đây chỉ là một câu chuyện, 4K không nên tự dưng chụp mũ người khác là "hô hào bỏ Mác" một cách quá khích như vậy.

    @ btl: tôi cũng đã định cho vào box văn học, nhưng vì bài này đề cập đến một mảng của lịch sử là số phận của những người lính Bắc VN bị bắt làm tù binh trong chiến tranh nên quyết định đưa vào đây để nếu ai có thêm thông tin gì thì post cho mọi người cùng biết.

  5. #5
    Ngày tham gia
    May 2016
    Bài viết
    6
    Trích dẫn Gửi bởi nguoiviet
    Điều 10: Thần dân không được phép lập topic hoặc post bài có chứa đựng các từ ngữ thô tục, bậy bạ, vô văn hóa. Lỗi vi phạm sẽ bị trừng phạt bằng: nhắc nhở hoặc cảnh cáo hoặc giam giữ và các topic và bài viết vi phạm có thể bị khóa/xóa tùy theo mức độ vi phạm được cân nhắc bởi quan phán xét.

    Không biết những lời bình của 4K ở trên đã được coi là "thô tục, bậy bạ, vô văn hóa" chưa? Nếu rồi thì đề nghị các min và mod quan tâm giùm.
    Thô thì có chứ tục thì chưa , nếu mà tục thì phải chửi :"già còn ngu , đú nó vừa thôi chứ " ( em ko chửi bác với vái chú trên kia đâu nên đừng có quote cái này mất công )



    Nên nhớ rằng ai cũng có quyền có quan niệm riêng về bất cứ vấn đề gì, ngay cả về CN mác cũng vậy thôi. Hơn nữa đây chỉ là một câu chuyện, 4K không nên tự dưng chụp mũ người khác là "hô hào bỏ Mác" một cách quá khích như vậy.

    @ btl: tôi cũng đã định cho vào box văn học, nhưng vì bài này đề cập đến một mảng của lịch sử là số phận của những người lính Bắc VN bị bắt làm tù binh trong chiến tranh nên quyết định đưa vào đây để nếu ai có thêm thông tin gì thì post cho mọi người cùng biết.
    thế sao anh ko biết bài nói về cảnh bọn VNCH nó lùa dân vào ấp hay nhốt chuồng cọp dùm [IMG]images/smilies/31.gif[/IMG] .

  6. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    Thô thì có chứ tục thì chưa , nếu mà tục thì phải chửi :"già còn ngu , đú nó vừa thôi chứ " ( em ko chửi bác với vái chú trên kia đâu nên đừng có quote cái này mất công ).
    Ồ, tôi biết bạn đang chửi ai chứ, có điều thấy từ ngữ của bạn nó không được ra vẻ con người lắm nên phải góp ý thôi. Nhưng xem ra không ăn thua.


    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    thế sao anh ko biết bài nói về cảnh bọn VNCH nó lùa dân vào ấp hay nhốt chuồng cọp dùm [IMG]images/smilies/31.gif[/IMG] .
    Những thứ này trên báo của đảng thì đâu thiếu gì, bạn có thông tin nào mà đã được kiểm chứng thì cứ đưa lên thôi. Tôi thì thích tìm hiểu về những gì mà người ta chưa nói đến bởi lịch sử là lịch sử, khi đã nói đến lịch sử thì người ta cần nhất là sự trung thực. Vả chăng nếu câu chuyện tôi post lên là có thật thì đó cũng là một cơ hội tốt để thế hệ trẻ có cái nhìn khách quan hơn để có thể thực hiện việc "hoà hợp, hoà giải" như chính ĐCS vẫn hô hào.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    ... Đọc đi đọc lại chỉ thấy hô hào bỏ Mác , cái này đã thể hiện rõ bản chất chống phá Đảng ( theo luật ) - del đi cho đỡ nhức mắt [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]
    Bác 4k có thể cho biết luật nào thế, để anh em đây tránh không phạm vào. Xoá đi thì làm sao có cơ hội cải tạo những tư tưởng chống phá được. Bác có vẻ thích kiểm duyệt báo chí nhỉ? Trong một diễn đàn mà chỉ có những bài hợp nhãn, thì chỉ học được cách ăn theo nói leo thôi.

  8. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    1 thằng ngu , đến chết vẫn ngu , ko có chế độ thì lấy gì quản lí đất nước , lấy ai lãnh đạo dân tộc đi lên . Nếu ko muốn đau khổ chui vào rừng sống , đã ở đời thì ko thể sống cho riêng bản thân mà la lối . Đọc đi đọc lại chỉ thấy hô hào bỏ Mác , cái này đã thể hiện rõ bản chất chống phá Đảng ( theo luật ) - del đi cho đỡ nhức mắt [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]
    Đồng ý với đ/c 4K... chủ nghĩa Mác đối với nhiều dân tộc khác thì nó là đồ rác nhưng với Đảng ta là chân lý. Không có chủ nghĩa Mác thì lấy đâu ra bạo lực cách mạng, lấy đâu ra sức mạng vô sản để tiến hành giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước. Chê bỏ chủ nghĩa Mác là 1 hành vi thiễn cận và thiếu suy nghĩ... Giống như chê 1 cục phân người. Đối với người thì cục phân chỉ là 1 thứ phế thãi không có giá trị, nhưng đối với mấy chú cẫu thì đây là 1 món cực ngon.

  9. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2016
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi tinman
    Đồng ý với đ/c 4K... chủ nghĩa Mác đối với nhiều dân tộc khác thì nó là đồ rác nhưng với Đảng ta là chân lý. Không có chủ nghĩa Mác thì lấy đâu ra bạo lực cách mạng, lấy đâu ra sức mạng vô sản để tiến hành giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước. Chê bỏ chủ nghĩa Mác là 1 hành vi thiễn cận và thiếu suy nghĩ... Giống như chê 1 cục phân người. Đối với người thì cục phân chỉ là 1 thứ phế thãi không có giá trị, nhưng đối với mấy chú cẫu thì đây là 1 món cực ngon.
    ko cần nói nhiều , đủ trình để lên pháp trường rồi [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]

  10. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi 4K
    ko cần nói nhiều , đủ trình để lên pháp trường rồi [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]
    d/c 4K này thử tìm xem câu nói của anh có chổ nào đáng ra pháp trường và có gì không đúng, và có gì phạm với nội quy của forum?

    Xin hỏi chú có phải là trí thức? Nếu là trí thức có phải chú từng nghe tới câu này này của Đại Mao chủ tịch: "Trí thức là cục phân."? Cho nên khi nói tới cục phân có nghĩa là chúng ta học tập sử dụng hình tượng so sánh theo gương Đại Mao chủ tịch. Nếu đồng chí nào dám chém có nghĩa là coi lời nói của Đại Mao chủ tịch là phản động rồi.

    Anh nghĩ chú còn non lắm... đụng chuyện thì lại giống trẻ nít vội vã đi mách mẹ, mách ba.. Chú phải dũng cảm lên dùng lý luận tranh đấu tới cùng. Nếu cục phân mà anh đưa ra mà phạm luật thì chú phải dùng triết học và lý luận Mác Lê đã phá nó, chứ không phản đụng chuyện thì lại oe oe... như vậy.

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •