Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 11
  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    Sự Thật Về Lịch Sử Tam Quốc


    Bản thân thời đại Tam quốc là có thật, song do nhà Tấn (họ Tư Mã) tồn tại quá ngắn, tư liệu lịch sử còn lại bị thất tung trong loạn lạc. La quán Trung lại viết Tam quốc dưới sức ép của chủ nghĩa quân thần ngu trung, dẫn đến một số bịa đặt. mục đích là hạ thấp những kẻ mà vua chúa cho là loạn thần tặc tử, dám cướp ngôi vua như Tào Tháo, còn dòng dõi hoàng thất như Lưu Bị dù bất tài nhưng vẫn được khen ngợi, thậm chí là tô vẽ quá lên so với sự thât.

    Những điều khác biệt với lịch sử do La hư cấu lên rất là nhiều, và vì thế nó gây ra những cuộc tranh luận bất phân thắng bại, đại loại như: Quan Vũ khỏe hay yếu, Triệu Vân khôn hay ngu?

    Những điều hư cấu của La trong "tam quốc diễn nghĩa" khác biệt những sự thật lịch sử dưới đây được rút ra trong tam quốc chí, hậu hán thư, ngụy thư ... những sách chính sử được viết ra trước La hàng mấy trăm năm, có giá trị chân thực không cần bàn cãi.

    Hi vọng nó giúp đỡ anh em một phần nào đó khi trả lời những câu hỏi đầy mâu thuẫn mà chỉ vì La hư cấu thành ra anh em muốn tìm hiểu sâu mà không biết đâu là chân tướng.

    À quên, tam quốc chí, hậu hán thư, ngụy thư ... không phải do người viết viết ra nên chính bản thân cũng không biết những điều dưới đây có đúng không nữa? Biết đâu Trần Thọ hay Ban Cố chẳng hạn cũng phịa ra? Thôi thì mua vui cũng được vài trống canh vậy

    CÁC SỰ KIỆN CHÍNH:

    Về Điêu Thuyền và câu chuyện Phụng Nghi Đình:

    - Phụng Nghi Đình xuất thân trong những vở kịch dân gian Trung Quốc, được lưu truyền qua những người kể chuyện dạo trên đường phố, do đó, bị thêm thắt rất nhiều theo thời gian

    - Điêu Thuyền không có thật
    - Đổng trác không phóng kích đâm Lã Bố ở đình Phụng Nghi

    - Lã Bố và Đổng Trác chỉ cùng thích 1 con hầu gái. Vương Doãn mới khích Bố để Bố giết Trác. Lã Bố, trên thực tế, là người nhỏ nhen, hám lợi, bất nghĩa. Ta vẫn thường thấy Viên Thuật là người nhỏ nhen hám lợi nhưng thật ra chưa nhỏ nhen hám lợi bằng Lã Bố.

    - Kịch dân gian Trung Quốc còn thêm thắt thêm chuyện Quan Vũ cưới Điêu Thuyền, Quan Vũ giết Điêu Thuyền, Tào Tháo bắt Điêu Thuyền … đều không có thật.

    Về chuyện “Lưu dệt chiếu động phòng cưới vợ mới”

    -Ngô quốc thái (vợ Tôn Kiên) chết rất lâu trước khi Tôn Thượng Hương được gả cho Lưu Bị, do đó không có chuyện “Ngô quốc thái đế chùa xem rể hiền”.

    -Tôn Thượng Hương chỉ là con bài chính trị, không hề có vai trò gì. Chuyến trở về Kinh Châu quân Ngô không hề đuổi theo.

    -Tôn Thượng Hương chủ động trốn về Ngô theo sứ giả của Ngô và đem A Đẩu theo chỉ để làm con tin để về nhà an toàn. Do đó Triệu Vân đòi lại A Đẩu cũng chỉ là cuộc trao đổi (tha cho bà về, đổi lại phải trả lại A Đầu) chứ Vân không hề xông vào thuyền bà.

    -Tôn Thượng Hương không hề tự sát khi nghe Lưu Bị chết (còn vui mừng là đằng khác).

    Ngoài ra theo trang Wikipedia đây là 4 tình tiết chính mà các học giả TQ đã bắt được, vì theo lịch sử TQ thì các tình tiết dưới đay là

    1. Quan Vũ giết Hoa Hùng: truyện Tam quốc diễn nghĩa kể Quan Vũ chém Hùng trong nháy mắt, khi chén rượu mời của Tào Tháo trước khi ra trận còn nóng. Nhưng thực tế theo sử sách thì người giết Hoa Hùng, bộ tướng của Đổng Trác là Tôn Kiên, người khai nghiệp ở Giang Đông.

    2.Thuyền cỏ mượn tên: Trong trận Xích Bích nổi tiếng, có tình tiết Gia Cát Lượng đi cùng Lỗ Túc và 30 thuyền cỏ trong sương mù, khiến Tào Tháo không dám xuất quân mà chỉ bắn tên ra. Thế là hàng chục vạn mũi tên cắm vào thuyền cỏ quay ngang. Gia Cát Lượng thu tên về nộp cho Chu Du. Sự thực việc dùng "thuyền cỏ mượn tên" là do chính Tôn Quyền thực hiện.

    3. "Sinh Du hà sinh Lượng?" Tam quốc diễn nghĩa kể chuyện Gia Cát Lượng 3 lần chọc tức Chu Du khiến Du tức phải than: "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng?" rồi chết. Sự thực là Chu Du chết bệnh trong quân ngũ, không liên quan đến việc bị Gia Cát Lượng chọc tức.

    4. Cha con Gia Cát Chiêm tử trận: Do đề cao Gia Cát Lượng, La Quán Trung để con và cháu ông là Gia Cát Chiêm, Gia Cát Thượng tử trận khi Đặng Ngải vào Tây Xuyên. Sự thực là cha con Gia Cát Chiêm đã hàng Đặng Ngải

    VỀ CÁC NHÂN VẬT CHÍNH:

    Lưu Bị

    - Là một người rất giỏi võ, có sức khoẻ, có tài chỉ huy, có mưu mẹo thao lược, có tài an dân trị quốc, có cả tài ăn nói chiêu dụ dân chúng. Nói chung là văn võ toàn tài chứ không như trong truyện mô tả.

    - Kết nghĩa vườn đào không có thật.

    - Quân khởi nghĩa của Lưu dệt chiếu chống khăn vàng chỉ đóng vai trò rất nhỏ: một đạo dân binh (như dân quân xã ngày nay không hơn không kém) quanh quẩn ở Trác quận.

    - Quân khởi nghĩa không hề giết Trình Viễn Chí, đối đầu với Trương Bảo Trương Lương, cứu Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn (là những đạo quân chủ lực của trung ương)

    - Trương Bảo không hề trúng tên của Lưu Bị. Bị không hề dùng máu dê máu chó đồ tanh hôi phá ma thuật của Trương Bảo, không hề cứu Đổng Trác.

    - Trương Phi không hề đánh viên quan đốc bưu (thanh tra) .Lưu Bị đánh, và khi làm việc đó ông ta không say rượu.

    - Hiến Đế không hề nhận Lưu Bị là hoàng thúc.

    - Không hề dùng mưu của Từ Thứ để chống lại Tào Nhân và Lí Điển bảo vệ Tân Dã. Tất cả là mưu của chính Lưu Bị.

    - Cũng không hề dùng mưu của Gia Cát Lượng để chống lại Hạ Hầu Đôn ở trận gò Bác Vọng. Tất cả vẫn là mưu của chính Lưu Bị.

    - Mi phu nhân (em gái Mi Chúc) không phải là vợ của Lưu Bị.

    - Trận Di Lăng quân Thục chỉ có khoảng 8 vạn quân, chứ không phải có đến 70 vạn.

    - Ngoài A Đẩu còn có đến 3 con trai và vài con gái nữa, tất cả bị Tào Thuần bắt ở trận cầu Trường Bản. Tội này chính là ở Triệu Vân (chỉ vì chạy đi tìm A Đẩu)

    Quan Vũ

    - Kết nghĩa vườn đào không có thật.

    - Không giết Hoa Hùng, Văn Sú (thực sự có giết được Nhan Lương)

    - Không ra 3 điều kiện cho Tào Tháo khi hàng Tào Tháo.

    - Không hề quá ngũ quan trảm lục tướng. 6 tướng này đều không có thật. Tào Tháo vì cảm kích cái nghĩa không quên chủ cũ của Vũ nên đồng ý tha ông trở về với Lưu Bị.

    - Không hề phục kích và tha Tào Tháo ở đường Hoa Dung

    - Không hề được Hoa Đà cạo xương chữa thuốc. Chuyện cạo xương chữa thuốc thực sự có diễn ra nhưng bởi một thầy thuốc bình thường vô danh.

    - Không hề muốn vào Xuyên đòi đấu với Mã Siêu.

    - Trận lụt Phàn Thành không phải là mẹo của Vũ mà là do thiên tai, Vũ lợi dụng để đánh Vu Cấm. Nếu không có thiên tai xui xẻo đó chưa biết chừng Cấm, Đức, Nhân, Hoảng đã thịt Vũ chứ chẳng cần quân Ngô.

    - Là một viên tướng võ biền, chỉ khoẻ chứ không có mưu mẹo gì, trên thực tế Trương phi rất khôn ngoan, hơn Quan Vũ rất nhiều.

    - Trong 3 người đó thì Quan Vũ là giỏi nhất, hoặc ít nhất là có uy thế lớn nhất trong các đại tướng nước Thục (chắc kế đến chỉ có Mã Siêu là có cái uy thế này). Trận Phàn Thành mặc dù sử chép là mưa to ngập nước nhưng việc bắt Vu Cấm, chém Bàng Đức khiến Tào Tháo hoảng sợ và toàn bộ Hoa Nam đều chấn động là có thật.

    Trương Phi

    - Trương Phi không hề đánh viên quan đốc bưu (thanh tra). Lưu Bị đánh, và khi làm việc đó ông ta không say rượu.

    - Không hề quát trên cầu Trường Bản làm chết Hạ Hầu Kiệt. Hạ Hầu Kiệt là nhân vật không có thật.

    - Là một viên tướng khoẻ nhưng đa mưu chứ không phải chỉ võ biền. Là người giỏi nhìn người, chính ông cất nhắc Ngụy Diên khi nhận ra tài của Diên.

    - Chỉ có nhà Ngụy có Ngũ hổ tướng, chứ nhà Thục không hề có danh vị này.

    - Trương Phi cũng giỏi dùng binh, có sách nói Phi còn giỏi thi họa, trong TQDN Trương Phi cũng là người trọng danh sĩ, hơn hẳn Quan Vũ.

    Triệu Vân

    - Không hề theo Viên Thiệu.

    - Trong lần bỏ Công Tôn Toản cùng Lưu Bị đi cứu Đào Khiêm, Vân theo Bị luôn, không trở về với Toản nữa. Chứ không phải mãi sau này Vân mới làm cướp núi rồi theo Bị.

    - Thực sự có 1 mình 1 ngựa xông xáo trong trận Tương Dương Trường Bản. Nhưng không hề đánh với Trương Cáp. Các tướng Vân giết trong trận này đều không có thật (trừ Hạ Hầu Ân và thanh gươm Vân cướp được là có thật) Và cũng chính vì lo cứu A Đẩu mà 3 con trai và các con gái của Lưu Bị bị Tào Thuần bắt.

    - Chuyện Vân chết vì cái kim của vợ là do kịch dân gian đồn đại, không có thật.

    - Truyện Vân một mình đẩy lui quân Tào không có thật.

    - Vân không giết Chu Nhiên ở Di Lăng.

    - Truyện Vân giết 5 tướng trong lần chinh phạt Trung nguyên lần 1 không có thật, nhưng bị Hạ Hầu Mậu vây là có thật.

    - Các con cháu của Vũ, Vân như Quan Hưng, Triệu Thống, Triệu Quảng đều tham gia cửu phạt Trung Nguyên với Khương Duy (truyện không nhắc tới) tuy không giữ các vai trò quan trọng.

    - Triệu Vân là tướng uy dũng và cũng có trí tuệ, tuy nhiên không được cầm đại quân bao giờ, thường chỉ làm tiên phong.

    - Được biết đến như một chiến binh vĩ đại, Triệu Vân hội tụ đủ các bản chất của những anh hùng trong thời đại ông. Mặc dù Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung chỉ đặc biệt miêu tả Triệu Vân võ công cao cường, thực ra ông còn đáng được ngưỡng mộ bởi tài thao lược khôn khéo, lòng trung thành tận tụy và tính cách thẳng thắn, sự dũng cảm phi thường

    Mã Siêu

    - Không tham gia trận đánh Lý Thôi của Mã Đằng. Không giết Vương Phương, bắt Lý Mông.

    - Mã Đằng bị Tào Tháo bắt chứ chưa giết, dùng làm cớ buộc Tây Lương quy hàng. Nhưng Siêu không hàng mà khởi binh, do đó Đằng bị Tháo giết béng.

    - Không đánh Trường An của Chung Do. Chung Do là quan văn chứ không phải võ tướng.

    - Không hề đánh tay đôi với Vu Cấm, Tào Hồng, Trương Cáp, Lí Thông. Quân Tây Lương thật ra cũng không quá gây kinh hoàng cho quân Tào đến nỗi Tào Tháo phải cởi áo cắt râu.

    - Hứa Chử không hề cởi trần đánh tay đôi với Mã Siêu.

    - Viên tướng mạnh nhất trong quân Tây Lương thật ra là Bàng Đức, không phải Mã Siêu. Trong trận Đồng Quan tiên phong Tây Lương luôn là Bàng Đức.

    - Mã Siêu không cắt tay trái Hàn Toại

    - Dương Phụ ca ngợi Mã Siêu mạnh như Anh Bố,chứ không phải như Lã Bố, và Tào Tháo không hề cơ ngợi Mã Siêu.

    - Trận Lịch Thành Mã Siêu không hề đấu tay đôi với Dương Phụ.

    - Mã Siêu không hề đánh tay đôi với Trương Phi ở cửa Hà Manh, cũng như không hề giúp Trương Lỗ chống Lưu Bị. Siêu Đại chủ động theo Bị, không rõ lí do vì sao Bàng Đức không theo, có lẽ vì anh ruột Đức làm quan ở đó và Đức không muốn gặp anh mình nên cáo ốm.

    - Siêu không hề giữ ải bảo vệ mé Tây của Thục đề phòng quân Khương. Quân Khương, vua là Kha Nhĩ Tăng, thực ra là đồng minh của Thục

    Gia Cát Lượng

    - Lưu Thiện không hề gọi Gia Cát Lượng trở về lần nào trong suốt 6 lần ra Kì Sơn. Đó là do Lượng tự về.

    - Quân Khương, vua là Kha Nhĩ Tăng, thực ra là đồng minh của Thục. Do đó không hề có chuyện “Gia Cát Lượng nhân tuyết phá quân Khương” Dĩ An và Hề Nê là nhân vật không có thật.

    - Lưu Bị thực sự có phó thác con côi cho Gia Cát Lượng, nhưng là bí mật, chứ không tuyên bố công khai như trong truyện. Và Bị không hề nói “Tài của thừa tướng … làm chủ Thành Đô đi”

    - Rất nhiều chi tiết về Gia Cát Lượng trong truyện không hề đề cập trong chính sử. Có thể nói, La Quán Trung “phịa” nhiều về nhân vật này nhất.

    Toàn bộ đoạn Tam Phân Sách mà Gia Cát Lượng trình bày với Lưu Bị ở lều cỏ đều là sự thật lịch sử được La Quán Trung "cóp" từ sử sách đem qua nên tạm thời có thể cho là thật. Trước Gia Cát thì có Cam Ninh, Lỗ Túc cũng đề cập đến việc chia 3, nhưng mà chỉ có Gia Cát là cụ thể nhất và thực hiện được sách lược của mình nên ghi công cho ông cũng không sai.

    Bàng Thống

    - Làm tri huyện Lỗi Dương rất tệ, ông ta không có tài an dân trị quốc, chỉ có tài quân sự.

    - Không phải tướng mạo xấu xí thôi đâu mà nói đúng hơn “không có tướng mạo của người tài” Lưu Bị Tôn Quyền Tào Tháo đều là những người biết xem tướng đều không nhận ra tài của Thống. Xem ra khoa tướng số của Trung Hoa chính xác 99% gặp Thống thì trật.

    - Không hề khuyên Lưu Bị giết Lưu Chương, cũng như hạ lệnh cho Ngụy Diên múa kiếm đâm Chương (làm thế tức là tự sát, người như Thống đương nhiên biết điều đó)

    - Không chết vì bị Trương Nhiệm phục kích, trên lưng con Đích Lư. Chết vì bị trúng tên lạc trong khi đang chỉ huy quân Kinh Châu công phá Lạc Thành.

    - Bàng Thống có thực tài. Trong TQDN có đoạn "Gia Cát Lượng thiệt chiến quần nho" ở Giang Đông, nhưng thật ra, chính Bàng Thống mới là người "thiệt chiến quần nho" khi ông sang Giang Đông. Trong chiến dịch đánh Tây Xuyên, Lưu Bị và Bàng Thống đã hạ Lạc Thành, bắt Trương Nhiệm chứ không cần đến Gia Cát (mặc dù Bàng Thống trúng tên chết).

    Lã Bố

    - Không phải là con nuôi của Đinh Nguyên. Là tướng của Đinh Nguyên, nhưng giết Nguyên để nhận vàng bạc của Đổng Trác.

    - Đinh Nguyên là thái thú Tịnh Châu, không phải Kinh Châu.

    - Lã Bố, trên thực tế, là người nhỏ nhen, hám lợi, bất nghĩa. Ta vẫn thường thấy Viên Thuật là người nhỏ nhen hám lợi nhưng thật ra chưa nhỏ nhen hám lợi bằng Lã Bố.

    - Chuyện “tam anh chiến Lã Bố” không có thật.

    - Giết Đổng Trác chỉ vì một con hầu gái chứ không phải vì một mĩ nhân “nghiêng nước khuynh thành” gì cho cam.

    - Có 1 vợ chính thức họ Nghiêm (chứ không phải họ Tào) do đó Tào Báo không phải bố vợ Lã Bố

    Tào Tháo:

    - Thảm sát nhân dân 5 quận Từ Châu rất dã man.

    - Thực ra không có bà con gì với anh em Hạ Hầu Đôn, dù họ Tào trước kia cũng từng là họ Hạ Hầu.

    - Không hề xử chém Tả Từ.

    - Có đến 25 con trai, trrong truyện chỉ đề cập đến Ngang, Phi, Thực, Chương, Hùng.

    - Không mắc mưu Chu Du chém Sái Mạo Trương Doãn. 2 người này chết khi quân ngô đánh trận Xích Bích.

    - Không phải bị mắc mưu Bàng Thống mà xích thuyền lại, ông ta buộc phải làm thế vì binh sĩ bị bệnh quá nhiều.

    - Biết đêm hôm trận Xích Bích có gió đông nam, biết cả chuyện rất có thể địch dùng hỏa công, nhưng binh sĩ bị bệnh hết nửa nên đành bất lực .

    - Tào Tháo ko những giỏi dùng người mà còn là 1 nhà chiến lược tài ba, có lẽ ở phương Đông cổ kim ko nhiều người được như ông. Một mình Tào Tháo dẹp yên quần hùng bốn phương (Viên, Lã...), đánh dân du mục Khương phương Bắc, tỏa văn minh đến các xứ Cao Ly, Nhật Bản, khiến cái xã tắc nát toét của nhà Hán thành thái bình, cái công ấy quá lớn.

    Cái công của Tào Tháo ko chỉ dừng ở đấy. Binh pháp Tôn Tử xưa nay đã được nhiều nhà chú giải, nhưng bản của Tào Tháo chú được công nhận là đầy đủ và hoàn chỉnh nhất, các bản sau này chủ yếu thêm bớt những cái nhỏ nhặt, phần chính vẫn là lời của Tào Tháo, đến độ người đời sau nhiều lần dẫn lời ông mà ko biết. Nếu gọi là binh pháp Tôn-Tào e cũng ko quá đáng.

    NHỮNG NHÂN VẬT KHÁC:

    Cam Ninh

    - Chết vì bệnh chứ không phải bị Sa Man Kha giết chết.

    Chu Du

    - Tưởng Cán không hề đến thăm Du.

    - Chu Du không hề muốn giết Gia Cát Lượng. Cuộc chiến mưu trí giữa Chu Du và Gia Cát Lượng hoàn toàn do La bịa ra. Chu Du không hề hẹp hòi. Câu “Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng” nổi tiếng không có thật.

    Chu Thương

    - Đây là nhân vật chỉ có trong quyển “Tam quốc chí bình thoại” xuất hiện đầu thời Nguyên.

    Đào Khiêm

    - Trên thực tế rất độc ác, cai trị tàn bạo chứ không có nhân từ như trong truyện.

    - Là phe đồng minh với Đổng Trác chứ không phải tham gia chư hầu đánh Trác.

    - Không hề nhường Từ Châu cho Lưu Bị. Lưu Bị do nhân dân Từ Châu đưa lên.

    - Đích thân chủ mưu sắp đặt để giết Tào Tung cha Tào Tháo cướp của

    Đổng Trác

    - Không hề được Lưu Quan Trương cứu khỏi giặc Khăn Vàng.

    Điển Vi

    - Không hề dùng búa, đao hay giáo mà dùng đôi kích

    Hạ Hầu Đôn

    - Không hề đuổi theo và đấu võ với Quan Vũ

    - Không hề bị Tào Tính bắn đui mắt, không hề nuốt con ngươi, không hề bị chột mắt.

    Hàn Huyền

    -Không hề bị Ngụy Diên giết,mà tự đầu hàng và dâng nộp thành trì.

    -Không hề tàn bạo và ác độc như truyện mô tả mà còn là một quan văn cai trị tốt.

    Hoa Đà

    - Không chết ở trong tù và trao sách cho Ngô áp ngục. Đà cũng có rất đông học trò.

    - Khi bị Tào Tháo goị đến chữa bệnh, Đà than đau yếu thoái thác không đến chữa, Tháo phát giác ra và giết Đà, không giam ngục. Chứ không phải đòi bửa đầu Tháo ra rồi bị Tháo tống ngục.

    Hoa Hùng

    - Không giết Tổ Mậu. Tổ Mậu bị Từ Vinh giết.

    - Không bị Quan Vũ giết. Bị quân của Tôn Kiên giết chết (chết nhục trong đám loạn quân)

    Hoàng Cái
    - Không hề dùng khổ nhục kế trá hàng Tào Tháo.

    Hoàng Trung

    - Chết trước khi chiến dịch đánh Ngô của Lưu Bị diễn ra

    - Không đấu với Quan Vũ cũng như Quan Vũ không tha Hoàng Trung

    Kỷ Linh

    - Không hề dùng đao ba mũi như truyện mô tả.

    - Không hề đấu tay đôi với Quan Vũ (thực sự có đấu tay đôi với Trương Phi và bị Phi giết)

    Lã Mông

    - Không hề giả ốm lừa Quan Vũ mà là ốm thật

    - Không hề bị vong hồn Quan Vũ vật chết mà thật ra bị bệnh rồi mất

    Lục Tốn

    - Công lao mưu mẹo đánh Kinh Châu thật ra hoàn toàn là của Lục Tốn
    - Không hề được Hám Trạch đem cả nhà ra đảm bảo về tài năng, chính Tôn Quyền biết tài Tốn mà cử Tốn ra Hạ Khẩu và cử làm đô đốc phá Thục

    Lưu Tôn

    - Không là con ruột Thái phu nhân (điều này khiến ta có thể nghi ngờ chuyện họ Thái thao túng chính trị Kinh Châu khi Lưu Biểu mất có thể không chính xác, biết đâu chính Lưu Biểu chủ ý muốn đầu hàng Tào Tháo?)

    Ngụy Diên

    - Không giết Hàn Huyền cứu Hoàng Trung

    - Không giết Vương Song

    - Là một viên tướng văn võ song toàn, đa mưu túc trí chứ không phải chỉ biết võ nghệ

    - Không phản bội sau khi Gia Cát Lượng chết

    Mùa thu năm ấy, (Gia Cát) Lượng bệnh nặng, bí mật ra lệnh cho Trường Sử là Dương Nghi, Tư Mã là Phí Vỹ, Hộ Quân là Khương Duy cùng nhau kéo quân về, lại ra lệnh cho (Ngụy) Diên đem quân đoạn hậu, Khương Duy thay thế. Nếu Diên không nghe lệnh thì quân cứ kéo đi, mặc kệ Diên. Lượng chết, nhưng không cho phát tang. Dương Nghi ra lệnh cho Phí Vỹ truyền lệnh của Lượng. Diên nói: "Thừa tướng tuy mất, nhưng còn có ta đây. Các ngươi cứ đem di hài thừa tướng về mai táng, còn ta ở đây lãnh quân đánh giặc, chứ không lẽ vì một người chết mà bỏ chuyện thiên hạ sao? Vả lại Ngụy Diên ta là người gì mà lại ở dưới Dương Nghi, lại còn bảo đoạn hậu cho y?" Diên nhân đó mới bảo Phí Vỹ ở lại cùng mình, cùng nhau răn bảo chư tướng. Phí Vỹ nói dối rằng: "Để tôi quay lại bảo Dương Trường Sử nhường chức cho ông, chắc là ông ấy không dám từ đâu." Vỹ ra cửa rồi đi luôn. Diên cho người đuổi theo mà không kịp. Diên cho người đi dò xét thì Dương Nghi cùng các tướng đã kéo quân rút cả rồi. Diên giận lắm, kéo quân chặn đường đốt hết sạn đạo. Diên và Nghi cùng dâng biểu cáo người kia làm phản, trong một ngày hai tờ biểu đến Thành Đô cùng một lúc. Hậu Chủ bèn hỏi Thị Trung là Đổng Doãn, Lưu Phủ Trường Sử là Tương Uyển thì Uyển và Doãn đều đứng ra bảo lãnh cho Nghi và nghi ngờ Diên có lòng khác.

    Lúc bấy giờ Nghi đã mở thông đường núi, nhân đêm kéo quân về, ra sau lưng quân Diên. Diên liền kéo quân đến, đóng tại cửa Nam Cốc, ra lệnh tấn công quân của Dương Nghi. Nghi ra lệnh cho Hà Bình đi trước chặn Ngụy Diên. Bình quát Diên rằng: "Thừa tướng mới mất, xác còn chưa lạnh, chúng mày sao dám làm vậy?" Binh sĩ của Ngụy Diên đều biết là lỗi tại Diên, không thèm nghe lệnh, quân bỏ đi. Diên một mình dẫn theo vài chục người bỏ chạy đến Hán Trung. Dương Nghi lệnh Mã Đại đuổi theo chém đầu đem về. Nghi đạp đầu Diên nói: "Thằng đầy tớ kia, để xem mày có lại tác ác được không?", rồi lệnh tru di 3 họ nhà Ngụy Diên. Lúc ấy Tương Uyển dẫn quân túc vệ đến, đi ra khỏi thành chưa hơn mười dặm thì nghe tin Ngụy Diên chết, liền quay về.

    Chuyện Ngụy Diên với Dương Nghi ai làm phản thì không biết. Chỉ biết sự kiên là như vậy. Bản thân Trần Thọ cũng cho rằng đây là cuộc đấu đá giữa 2 nhân vật này, trong đó Dương Nghi do đc ủng hộ của đa số nên thắng. Vậy bạn nói xem: Ngụy Diên có phản hay không?

    Pháp Chính

    - Là quân sư chính trong chiến dịch Lưu Bị lấy Hán Trung, không phải là Gia Cát Lượng

    Quan Bình

    - Là con đẻ chứ không phải con nuôi Quan Vũ

    Quan Hưng

    - Là quan văn chứ không phải là võ tướng

    - Không đấu tay đôi với Trương Bào, không làm tiên phong đánh Ngô và ra Kỳ Sơn, không giết Phan Chương, không đoạt long đao, không được vong linh Quan Vũ cứu.

    Tả Từ

    -Không hề “quăng chén đùa Tào Tháo”, không hề làm trò ma thuật, không hề hại Tào Tháo mắc bệnh, không hề bị Tào Tháo xử chém.

    Sái Mạo

    - Thực ra là 1 quan văn chứ không phải là 1 võ tướng và cũng không thạo về thủy chiến

    - Vì thế, chuyện Mạo được phong làm đô đốc thủy quân và bị Tào Tháo giết do mưu của Chu Du là chuyện bịa

    Tôn Kiên

    - Trong chiến dịch đánh Đổng Trác, Kiên tham gia như một phe dưới lệnh Viên Thuật, chứ không phải chư hầu một trấn.

    - Đưa ngay ngọc tỉ cho Viên Thuật khi tìm được ở Lạc Dương chứ không giữ.

    - Không hề bị Lưu Biểu chặn đánh đòi ngọc tỉ (có đâu mà đòi) ngược lại chính Viên Thuật lệnh cho Kiên đánh Biểu trước.

    Tôn Quyền

    - Chính Quyền quyết định đánh Tào ở trận Xích Bích, chứ không phải vì bị Gia Cát Lượng thuyết phục.

    - Chính Quyền cử Lục Tốn ra thay Lã Mông bị bệnh và làm đô đốc phá Thục.

    - Là 1 vị vua rất giỏi và có tài thao lược, lại biết dùng người, đãi sĩ. Thời Đông Ngô dưới trướng Tôn Quyền, nhân dân no ấm. Đến khi Quyền mất, không có người tài nối ngôi nên mới mất vào tay nhà Tấn (họ Tư Mã) năm 280.

    Tôn Sách

    - Không đưa ngọc tỉ cho Viên Thuật (có đâu mà đưa?)

    - Không hề bắt Vu Cát bỏ ngục.

    - Không chết vì bị hồn Vu Cát theo ám hại.

    Tôn Thiều

    - Không hề cãi lời Từ Thịnh, cũng như không hề bị lôi ra chém.

    Trần Cung

    - Không hề cứu Tào Tháo ra khỏi nhà tù.

    Tư Mã Ý

    - Không hề bị Gia Cát Lượng đốt suýt chết trong hang Thượng Phương

    Từ Hoảng

    - Không bị Mạnh Đạt giết.

    Văn Sú

    - Không phải bị Quan Vũ giết mà bị quân Tào mai phục giết chết (chết nhục trong đám loạn quân)

    Văn Ương

    - Không hề một mình một ngựa đẩy lui trăm tướng Tào trên cầu Lạc Gia.

    Vu Cát

    - Không hề bị Tôn Sách giết.

    - Không hề ám hại Tôn Sách đến chết.

    Lỗ Túc

    Kế chân vạc thì người đầu tiên đề xuất là Lỗ Túc (đề xuất với Tôn Quyền, với thế lực của Tào Tháo như vậy thì việc giữ vững giang nam của Tôn Quyền là khó có thể lâu dài được. Tuy nhiên ko phải Gia Cát Lượng ăn cắp mà là ý tưởng lớn gặp nhau.

    TÁC PHẨM, TÁC GIẢ:

    Tam Quốc Diễn Nghĩa ngày nay không chỉ là con đẻ của La Quán Trung mà còn có sự góp công rất lớn của Mao Tôn Cương. Người ghép 240 hồi thành 120 hồi.

    Các câu thơ cuối mỗi hồi và lời bình đều của ông cả.

    Và việc ghép 240 hồi thành 120 hồi thì đương nhiên là có thay đổi.

    Có sự nhầm lẫn từ trước đến nay giữa Tam Quốc Chí và Tam Quốc Diễn Nghĩa, sự thật là:

    - Tam Quốc Chí do Trần Thọ, sử thần nhà Thục và Tấn viết.

    - Tam Quốc Diễn Nghĩa mới do La Quán Trung viết.

    - Tam Quốc Chí Chú là do Bùi Tùng Chi đời Lục Triều dùng các sử liệu khác để chú thích thêm vào những chỗ Tam Quốc Chí viết quá vắn tắt hoặc không phù hợp với sử liệu khác. Quyển này độ tin cậy của nó chỉ kém TQC của 1 chút.

    Nhận xét chung :
    1. Việc cầu gió đông để dùng hỏa công trận Xích Bích của Khổng Minh là hư cấu vì thực chất Chu Du sống từ bé ở khúc sông đó nên biết ngày giờ, thời khắc nào sẽ có gió đông để quyết định dùng hỏa công. Tào Tháo là bậc đa mưu túc trí không ngu gì mà không biết rằng không thể có chuyện có gió đông, nhưng Tháo đã sai, vì Chu Du ở đó lâu năm nên biết cái điều "quái quỷ" mà nhân tính ko bằng trời tính đó;
    2. Truyện quá đề cao Khổng Minh, thực chất Tư Mã Ý mới là người giỏi vào bậc cao thủ lường gạt, sau này chính ông dựng cháu mình là Tư Mã Viêm thống nhất Sơn Hà (Giống Trần Thủ độ lật đổ nhà Lý lập nhà Trần).

    “Không thành kế” của Khổng Minh: Dựng chuyện !
    Ngay từ đời Tấn (sau Tam quốc) đã có người tôn sùng Gia Cát Lượng. Một người tên Quách Xung còn đưa ra “5 chuyện của Gia Cát Lượng mà đời chưa biết”, trong đó có "không thành kế".
    Cả 5 chuyện do Quách Xung đưa ra đều bị Bùi Tùng Chi bác bỏ khi chú giải Tam quốc chí. Lí do quan trọng để Bùi Tùng Chi bác bỏ là khi Gia Cát Lượng đóng quân ở Dương Bình thì Tư Mã Ý đang làm đô đốc Kinh Châu, đóng quân tại thành Tiết Uyển, nghĩa là xa hàng ngàn dặm, hoàn toàn không thể điều quân chớp nhoáng đi đánh Gia Cát Lượng. Mà như vậy, thì làm gì có "không thành kế" ?
    Nhưng câu chuyện do Quách Xung bịa ra quá hấp dẫn, nên Tam quốc diễn nghĩa gán cho Gia Cát Lượng và đưa luôn vào truyện, các vở hí kịch về đề tài Tam Quốc cũng đua nhau diễn tích này.
    Ba chuyện thất - không - trảm là ba trích đoạn được công diễn liên tục, chưa khi nào vắng mặt trên sân khấu. Thất là “thất thủ Nhai Đình”; không là “tòa thành bỏ trống”, tức "không thành kế"; trảm là “giết Mã Tốc”.
    Ba chuyện này cực hay, nhưng đó là hư cấu, không phải sự thực lịch sử và cũng không lôgic.
    Thí dụ, ở chuyện "không thành kế", Tam quốc diễn nghĩa cho rằng Tư Mã Ý không dám tấn công là sợ có quân Thục mai phục. Vậy sao không cử một toán trinh sát xem thực hư thế nào? Có mai phục hay chỉ là nghi binh?
    Hơn nữa, Tư Mã Ý trông thấy rất rõ Gia Cát Lượng tươi cười một mình ngồi trên địch lâu gảy đàn. Gần đến như thế, tại sao không sai một vài cung thủ bắn chết béng Gia Cát Lượng cho rồi như binh pháp đã dạy: “Bắt giặc, bắt tướng trước”. Tư Mã ý thuộc làu binh pháp, chẳng lẽ không biết điều này?
    Mặt khác, theo lời Quách Xung, khi ấy Tư Mã Ý có 25 vạn quân, Gia Cát Lượng có 1,5 vạn. Theo "Tam quốc diễn nghĩa", khi ấy Tư Mã Ý có 15 vạn quân, Gia Cát Lượng chỉ có 2.500 quân. Với quân số áp đảo như thế, Tư Mã Ý còn sợ gì mai phục? Muốn thăm dò địch tình, tránh bị mai phục, chỉ cần bao vây 3 ngày là biết liền. Vậy sao lại rút quân? Chẳng có lí do nào khiến Tư Mã Ý phải bỏ chạy cả. Vì vậy, khi chú giải Tam quốc chí, Bùi Tùng Chi kết luận câu chuyện Quách Xung đưa ra là không có cơ sở.
    Bùi Tùng Chi viết: “Nếu quả như lời Quách Xung nói, Tuyên Đế (Tư Mã Ý) có 25 vạn quân, lại biết Gia Cát Lượng không có thực lực, nếu nghi có quân mai phục, tất tính cách tấn công, cớ sao lại rút lui?”.

    Tượng thờ Khổng Minh
    “Lửa thiêu Tân Dã” thực ra là kế của Lưu Bị
    "Không thành kế" là phịa đã đành, "Lửa thiêu Tân dã" cũng bị biến tướng. Thực ra có chuyện này, nhưng đó là mưu hoả công của Lưu Bị (sách Hậu Hán thư viết: Tiên chủ - Lưu Bị ém quân mai phục, rồi đốt trại giả vờ bỏ chạy. Lũ Đôn đuổi theo đều bị đánh tan tác). Chuyện là thế chứ không phải là mưu của Gia Cát Lượng.
    Lửa thiêu Xích Bích thì có, nhưng đó là công của Hoàng Cái - bộ tướng của Chu Du, không phải do Gia Cát Lượng bày mưu. Đến như mượn gió đông lại càng nực cười. Tắm gội sạch sẽ, mặc đạo bào, xõa tóc đi chân không, Gia Cát Lượng biến thành phù thủy (nhận xét của Lỗ Tấn). Chuyện “mượn gió đông” cũng phịa nốt.
    Gia Cát Lượng không phải phù thủy, mà là người thực. Trần Thọ trong Dâng biểu (Gia Cát Lượng tập), miêu tả “Gia Cát Lượng mình cao 8 thước, mặt mũi khôi ngô”. 8 thước thời Hán bằng 5 thước 5 tấc bây giờ, tức cao 1,84 mét.
    Khi ra khỏi lều tranh, Gia Cát Lượng mới 26 tuổi. Tam quốc diễn nghĩa nói Gia Cát Lượng râu dài chấm ngực. 26 tuổi làm sao râu đã dài chấm ngực, đạo bào chấm gót? Quạt lông khăn lượt thì có thể, nhưng đó là mốt của các danh sĩ đời Hán mạt, không phải trang phục đặc thù của Gia Cát Lượng.
    Câu “Quạt lông khăn lượt (thư thái ung dung), nói cười đấy mà cường địch tan thành tro bụi” là chỉ Chu Du, không phải chỉ Gia Cát Lượng. Nếu như có chuyện mượn gió đông thì là Chu Du mượn, vì rằng dân Đông Ngô xưa nay vẫn bảo chính Chu Du mới là người “mượn gió đông”.
    7 lần bắt Mạnh Hoạch: Thổi phồng


    Tranh vẽ Khổng Minh
    Thực ra, công lao lớn nhất của Gia Cát Lượng là tổ chức thành công liên minh Tôn - Lưu (Tôn Quyền - Lưu Bị). Ông đề xuất chính sách liên kết với Đông Ngô để chống Tào Tháo. Tào Tháo suy yếu thì thiên hạ chia ba. Và ông đích thân triển khai chính sách đó.Từ góc độ này mà xét, Gia Cát Lượng là một nhà chính trị và ngoại giao kiệt xuất. Sử ít đề cập đến chuyện Gia Cát Lượng là một nhà quân sự, càng không phải là nhà quân sự lỗi lạc. Sử gia Miêu Việt trong lời nói đầu "Tam quốc chí tuyển chú" viết: “Về chuyện chinh phục phương nam của Gia Cát Lượng, e rằng có sự thổi phồng, thí dụ, bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch là không phù hợp tâm lý. Hơn nữa, Tam quốc diễn nghĩa viết: Từ sau khi thuần phục Mạnh Hoạch, người phương Nam từ đó không làm phản nữa, cũng không đúng với sự thực lịch sử”.
    Theo nhiều tài liệu, Gia Cát Lượng cũng không liên tục giở độc chiêu như trong "Tam quốc diễn nghĩa" hoặc dân gian đồn thổi. Thích giở độc chiêu là Quách Gia. Còn Gia Cát Lượng thì “cực kỳ thận trọng” như các sử gia nhận xét hoặc ông tự nhận.
    Có thể ví ông như Tiêu Hà. Ông không giống Trương Lương, Hàn Tín. Nhưng trong "Tam quốc diễn nghĩa" thì gộp cả Tiêu Hà, Trương Lương và Hàn Tín vào một Gia Cát Lượng, không những “ngồi trong màn trướng mà thắng ngoài ngàn dặm”, hơn nữa, Gia Cát Lượng còn như một nhà tiên tri, biết tuốt. Bất kể ai, hễ trong tay có “Cẩm nang” của Gia Cát Lượng, cứ theo lời dặn trong đó mà làm, thì đánh đâu thắng đó, chiếm đâu được đó. Các đại tướng của Lưu Bị như Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân chỉ là những con rối trong tay Gia Cát Lượng, không hiểu cũng phải chấp hành, hiểu cũng phải chấp hành.
    Thật ra “Cẩm nang” là có thật, nhưng đó là chuyện của Tào Tháo với Trương Liêu (Tam quốc chí - Trương Liêu truyện) xảy ra vào năm thứ 20 đời Kiến An (năm 215). "Không thành kế" là có. Tào Tháo, Văn Sính, Triệu Vân nghe nói từng sử dụng, nhưng cũng rất đáng ngờ, phải tiếp tục khảo cứu. Tuy còn có tranh cãi, nhưng người ta rất ít nhắc đến Tào Tháo, vì nói chung dân chúng không ưa Tào Tháo, dù ông mới là người đáng bàn nhất trong 3 nhân vật: Lưu Bị, Tôn Quyền, Tào Tháo.
    Nguồn F2 , có lẽ admin bên đó tự dịch từ 1 bài tiếng trung.

    http://truyenhay24h.com/f/showthread...m-Qu%E1%BB%91c

    Mọi người có thể bình đăng kí nick forum đó để bình luận, quảng cáo cho diễn đàn!

  2. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    nói về sự thật lịch sử mà lại đánh giá con người luôn vào trong đó (Lã Bố là phường nhỏ nhen, v.v...)

    thật là nhảm nhí quá.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Tam quốc thì vẫn là Tam quốc thôi, chả có "sự thật" gì mới "khai quật" lên cả nhưng có 1 sự thật cũ ríc là kha khá người không biết phân biệt giữa sách lịch sử và tác phẩm văn học lấy bối cảnh lịch sử

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    174
    Trích dẫn Gửi bởi Kebaothu
    nói về sự thật lịch sử mà lại đánh giá con người luôn vào trong đó (Lã Bố là phường nhỏ nhen, v.v...)

    thật là nhảm nhí quá.
    Nếu sự thật lịch sử là nhỏ nhen thật thì sao. Các sử gia VN cũng chửi Lý Phật Tử um sùm còn gì [IMG]images/smilies/21.gif[/IMG]

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2015
    Bài viết
    0
    Đọc hỏa phụng liêu nguyên còn hay hơn đọc mấy bài viết 3 xàm này. Ngày trước đọc bài của tụi tàu nói Triệu Vân là nữ, Gia Cát Lượng là đàn bà đủ biết đầu óc của những đứa chuyên đi đào bới lịch sử là như thế nào.

  6. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi TNA***
    Đọc hỏa phụng liêu nguyên còn hay hơn đọc mấy bài viết 3 xàm này. Ngày trước đọc bài của tụi tàu nói Triệu Vân là nữ, Gia Cát Lượng là đàn bà đủ biết đầu óc của những đứa chuyên đi đào bới lịch sử là như thế nào.
    Bài viết 3 xàm này dù gì cũng là do tác giả tổng hợp từ các chính sử trung quốc, nhằm chỉ ra cái sai trong Tam Quốc diễn nghĩa cho mấy ông mê điện ảnh với văn học cổ, có thể không đúng nhưng đừng có so sánh với truyện tranh. Một cái để giải trí và một cái cung cấp kiến thức (độ chính xác còn phụ thuộc vào mấy cuốn sách sử), nó cũng khác hẳn mấy bài thích giật title kiểu Triệu Vân là đàn bà, toàn suy luận phiến diện.

  7. #7
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    http://www.lichsuvn.info/forum/showthread.php?t=6324

  8. #8
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    tôi không nghĩ gì cả nhưng dù có thế nào thì cũng koan hả bình luận, khoan hả bóp méo lịch sữ. Tuy ai cũng có thể nói nhưng trước hết cần phải tự tin những gì mình nói là đúng hãy "tuyên truyền"

  9. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Thực ra Tôn Quyền chỉ tôn hiền đãi sĩ trong thời kì còn gặp nhiều thử thách, sau này khi xưng đế thì ngạo mạn, hà khắc, nghi kị quần thần, tàn sát rất nhiều trung thần, tin lời tiểu nhân. Nói chung sự tồn tại ngăn ngủi của Đông Ngô là có liên quan mật thiết đến Tôn Quyền, sau khi Quyền mất thì Gia Cát Khác chuyên quyền rồi đến Tôn Tuấn, Tôn Lâm chuyên quyền, con cháu toàn hạng bất tài như Tôn Hưu, tàn bạo, hoang dâm như Tôn Hạo.

    Chuyện không thành kế là có lẽ bắt bắt đầu từ thời Lưu Tống:
    Tháng 11, Tống Văn đế lại sai Đàn Đạo Tế đi tiếp ứng. Nhưng quân Đạo Tế chưa tới thì Ngạn Chi bị mất 2 thành đã hoảng sợ, hạ lệnh đốt thuyền, bỏ giáp nặng rút về Bành Thành. Quân Ngụy đuổi theo đến Lịch Thành, thái thú Tế Nam của Tống là Tiêu Thừa Chi chỉ có vài trăm quân nhưng dụng "không thành kế", cho mở toang cổng thành. Quân Ngụy sợ có phục binh không dám vào thành.
    Đoạn trích trên là trích từ wiki nói về chiến tranh Lưu Tống-Bắc Ngụy.

  10. #10
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi hoatinhbay
    tôi không nghĩ gì cả nhưng dù có thế nào thì cũng koan hả bình luận, khoan hả bóp méo lịch sữ. Tuy ai cũng có thể nói nhưng trước hết cần phải tự tin những gì mình nói là đúng hãy "tuyên truyền"
    Gì zị cha, cái này nó lấy từ chính sử sách ra đó, còn TQDN vốn dĩ là cái trò hư ảo tiểu thuyết của lão La rồi, có gì mà khoan hả bình luận ở đây nữa @@

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •