Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 10 của 14
  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    Về cuốn "Sách Bôi nhọ Chủ Nghĩa Cộng Sản"

    Trích dẫn Gửi bởi tqvn2004
    Nếu bác muốn tìm hiểu người dân bị đè đầu cưỡi cổ thế nào trong các chế độ CS, mời bác tìm hiểu thêm trong cuốn "Sách đen về chủ nghĩa cộng sản", hay các tư liệu lịch sử liên quan đến thời kỳ này của LX, TQ và cả VN. Các thể chế Stalin, Mao, họ Kim bên Hàn đều không thể gọi là "nâng niu quần chúng" được, phỏng ạ?

    ...

    Có thể lắm chứ [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG], bác nhỉ?
    Trong một trò chuyện với bác Tqvn về vấn đề Kinh tế, bác ấy có nhắc đến cuốn "Sách đen về chủ nghĩa công sản". Theo tìm hiểu thì nguyên văn của nó là Le Livre Noir du Communisme, còn chủ biên của nó là ông Stéphane Courtois. Lục lọi môt hồi tui phát hiện được khá nhiều "thú vị" trong cuốn sách này [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG]. Và chỉ xin rút tỉa lại một tựa đề hay hơn theo một vị học giả là: nó xứng đáng là một tạp Sách Bôi Nhọ về Chủ Nghĩa Cộng Sản! Và nhân tiện đây , câu hỏi đặt ra là tui không hiểu tại sao Tqvn hay những người yêu quí dân chủ hay đi tìm những loại sách như thế này. Nhưng bác ấy đã "giới thiệu" cho tui làm tui cũng một phen lục lọi internet để người ta nói về nó, hay nhiều cuốn sách đại loại thế như thế nào. Liệu đó có phải là một "hình mẫu" để bác Tqvn nhìn vào và "ánh xạ" vào CNCS hay không. Đây không phải là chuyện khơi lại "thù hận" hay gì gì đó mà chỉ là hàu mong chúng ta có được một sự thật, một tri thức lịch sử lương thiện chứ không phải lôi đại những "dẫn chứng", "minh họa" rất trời ơi. Thà mình đừng nêu dẫn chứng hoặc nói "không quan tâm" còn hơn.

    Tất cả chi tiết hay tài liệu dưới đây đều tham khảo chung từ internet, không phải của tui (mang nghĩa tổng hợp cũng được), có bác nào phản biện xin cứ vin vào sự thật và dẫn chứng cụ thể để phản biện. Tui sẽ nhờ bác MOD theo dõi các bài viết và yêu cầu xóa những bài không cần thiết để mọi người dễ tập trung theo dõi hơn. Phần chữ màu xanh là của tui bình luận thêm.


    Lịch sử Tây phương [nên hiểu đây gồm cả Mỹ] không lấy gì làm đẹp đẽ, cho nên chiêu bài dùng trong những sách lược tuyên truyền nhồi sọ quần chúng để chống Cộng của Tây phương là thổi phồng tội ác của Cộng Sản để làm nhẹ bớt tội ác mà thực chất lớn hơn nhiều của Tây phương trong những lãnh vực tôn giáo, thực dân, đế quốc, và tư bản. Tất cả đều nhằm mục đích xóa tên Cộng Sản trên thế giới để cho Tư Bản và tôn giáo độc thần ở Tây phương chiếm địa vị độc tôn, và Phát xít có cơ hội trở lại, như một số bình luận gia Tây phương đã nhận định. Tây phương muốn cho thế giới quên đi những sự tàn bạo về nhiều mặt mà thế giới Tây phương đã giáng lên đầu nhân loại trong gần 2000 năm trong khi Cộng sản chỉ tồn tại trong thời gian chưa đầy 100 năm và những tác hại gây ra chỉ thu hẹp trong một số địa phương và có nhiều nguyên nhân. Cộng sản Nga chỉ ở trong nước Nga trừ một biến cố ở Ba Lan, Cộng Sản Trung Quốc trong nước Tàu, v..v…, nhưng các thế lực thực dân và tư bản Tây phương đã gây tác hại trên thế giới như thế nào? Đã giết bao nhiêu người không phải dân mình? Đó là những câu hỏi mà những người Tây phương ít khi muốn nhắc đến.

    Cuốn “Sách Bôi Nhọ Về Chủ Thuyết Cộng Sản” [Le Livre Noir du Communisme] không phải là cuốn duy nhất trong chiến dịch này. Cuốn sách được viết bởi nhiều tác giả, chủ biên là Stéphane Courtois.
    Điều rõ ràng là cuốn sách được viết ra với mục đích chính trị chứ không phải là một cuốn sách nghiên cứu nghiêm chỉnh về sử. Cho nên trong đó, chúng ta thấy những chi tiết cố ý sai lầm, những nhận định lệch lạc, những con số bịa đặt, phóng đại quá đáng, và những quy kết cưỡng ép một chiều nếu không muốn nói là ngớ ngẩn. Điều đáng nói là, chủ biên cuốn sách này, Stéphane Courtois, người viết Phần Dẫn Nhập (Introduction) và Kết Luận (Conclusion), lại không có mấy lương thiện trí thức, như chính một số đồng tác giả trong cuốn sách lên tiếng phê bình. Sự kiện này đã làm giảm giá trị của cuốn sách rất nhiều. { Vì vậy không có gì quá hiểu khi những người chống cộng (và thích đeo nhãn mác "dân chủ") hay dùng những luận điệu như thế. Cũng không loại trừ những kẻ ngu ngơ bị nhồi sọ bởi những bài học đạo đức (giả) về nhân quyền, tự do, dân chủ...Nhưng với những người có kiến thức như bác Tqvn thì tui không hiểu, nếu bác ấy xem cuốn sách này lại là một "minh chứng" về thế giới CS ???} Vì vậy, chúng ta có thể đọc trên Internet:

    Phần Dẫn Nhập và Kết luận mà Stéphane Courtois viết, nhân danh là một sử gia, lại chính là một bản cáo trạng nguy hại đối với ông ta [The preface and epilogue written by Courtois are really a damming indictment of him as a historian.] (Bởi vì Stéphane Courtois đã thiếu lương thiện trí thức khi viết hai phần này)

    Đọc lịch sử thế giới, chúng ta biết Cộng Sản không phải là thế lực chính trị xã hội duy nhất, tôi muốn nói là thế lực, chứ không phải là chủ thuyết Marx, đã có những hành động tàn bạo đối với con người, nhiều hay ít tùy theo từng địa phương, và có khi là điều khó tránh trong công cuộc tranh đấu để giải phóng dân tộc ra khỏi những ách độc tài quân chủ, nô lệ thực dân, độc tài quân phiệt, và độc tài tôn giáo. Bởi vì thực hành và chủ thuyết thường rất khác nhau. Chúng ta còn có những thế lực, và cả chủ thuyết khác, cũng gây tác hại cho nhân loại không kém, mà thực ra còn ở mức độ lớn hơn nhiều. Chúng ta phải kể, chủ thuyết Ki-Tô, chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa thực dân, đế quốc v...v.. Nhưng Tây phương không muốn nhắc đến những tội ác gây ra bởi những chủ thuyết, thế lực này, và còn muốn thế giới quên đi, và chỉ để ý đến những tội ác của Cộng Sản. Nhưng thế giới không quên, vì lịch sử còn đó. Bởi vậy, ngoài cuốn “Sách Bôi Nhọ Về Chủ Nghĩa Cộng Sản”, chúng ta cũng còn có cuốn “Sách Đen Về Chủ Nghĩa Tư Bản” (Le Livre Noir Du Capitalisme, 1998), cuốn ““Sách Đen Về Chủ Nghĩa Thực Dân” [Le Livre Noir Du Colonialisme, 2003], và những nghiên cứu sâu rộng về “Chủ thuyết Ca-Tô” (Catholicism), “Chủ Nghĩa Đế Quốc” (Impérialisme), “Những Nạn Nhân Của Đức Tin Ki Tô” (Victims of Christian Faith), “Những Nạn Nhân Của Ki Tô Giáo” (Victims of Christianity) v..v...

    Cuốn “Sách Bôi Nhọ Về Chủ Thuyết Cộng Sản” [Le Livre Noir du Communisme] không phải là cuốn duy nhất trong chiến dịch này. Cuốn sách được viết bởi nhiều tác giả, chủ biên là Stéphane Courtois. Điều rõ ràng là cuốn sách được viết ra với mục đích chính trị chứ không phải là một cuốn sách nghiên cứu nghiêm chỉnh về sử. Cho nên trong đó, chúng ta thấy những chi tiết cố ý sai lầm, những nhận định lệch lạc, những con số bịa đặt, phóng đại quá đáng, và những quy kết cưỡng ép một chiều nếu không muốn nói là ngớ ngẩn. Điều đáng nói là, chủ biên cuốn sách này, Stéphane Courtois, người viết Phần Dẫn Nhập (Introduction) và Kết Luận (Conclusion), lại không có mấy lương thiện trí thức, như chính một số đồng tác giả trong cuốn sách lên tiếng phê bình. Sự kiện này đã làm giảm giá trị của cuốn sách rất nhiều. { Và "người ta" thường cứ hay tò mò và thích vin vào những "giá trị" ấy }

    Những Chủ Thuyết và Chủ Nghĩa này đã giết bao nhiêu người vô tội bởi Kito thần giáo, bởi chính sách thực dân, bởi chủ nghĩa đế quốc với những cuộc chiến tranh can thiệp v..v..? Hỏi như vậy không có nghĩa là để so sánh với Cộng Sản mà chỉ để thấy bộ mặt đạo đức giả của thế giới Tây phương, một bộ mặt chưa bao giờ biết sờ lên gáy xem xa hay gần. { Nhưng tội nghiệp cho nhiều người hặc không có kiến thức, không chịu tìm hiểu mà nhìn vào đó rồi ..phán!} Riêng đối với Việt Nam, chúng ta đã thấy những ông bà dân biểu cắc ké ở Hạ Viện Mỹ cũng như đương kim đại sứ Mỹ ở Việt Nam luôn luôn muốn nhúng mũi vào chuyện nhân quyền ruồi bu ở Việt nam mà không bao giờ nhìn đến hồ sơ nhân quyền khủng khiếp nhất của Mỹ.








    Ngày nay, thế giới Tây phương và tay sai tập trung vào chiến dịch hướng dẫn dư luận, thật ra là lạc dẫn [mislead] dư luận qua những luận điệu tuyên truyền xuyên tạc lịch sử, thổi phồng tội ác của Cộng Sản, nhằm mục đích xóa tên Cộng sản trên chính trường thế giới. Sách lược chung của họ là chỉ đưa ra, và thường là thổi phồng, xuyên tạc mặt xấu của Cộng Sản mà không bao giờ nói đến những thành quả của Cộng Sản trên thế giới. Riêng về Việt Nam, họ quên đi chiến công lừng lẫy của Cộng Sản trong công cuộc đánh đuổi thực dân Pháp, cất bỏ được ách đô hộ của thực dân trên toàn thể dân tộc, và là tiền phong trong những cuộc cách mạng chống thực dân trên thế giới, và sau cùng thống nhất đất nước. Họ chỉ quan tâm đến vài con số ngụy tạo trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở Việt Nam. Trong cuộc chiến với Mỹ ở miền Nam, họ chỉ nhắc đến Tết Mậu Thân theo luận điệu tuyên truyền của Việt Nam Cộng Hòa và Mỹ, mà quên đi bom đạn Mỹ và VNCH đã tàn phá Huế như thế nào, làm bao nhiêu thường dân vô tội chết. {"HỌ" LÀ AI??} Một tài liệu cho biết, cho tới cuối năm 1966, theo ước tính của CIA thì bom của Mỹ thả ở ngoài Bắc đã làm chết trên 35000 người mà 80% là thường dân [Ronald H. Specter, After Tet, The Free Press, New York, 1993, p. 12: The bombing’s economic and military damage to North Vietnam was estimated by the CIA at about $130 million by the end of 1966, and more than 35000 North Vietnamese, 80 percent of them civilians, had been killed]. Họ cũng không bao giờ nhắc đến Mỹ Lai, chiến dịch Phụng Hoàng, vùng oanh kích tự do, thuốc khai quang, và những chính sách tàn bạo gấp bội, giết nhiều người gấp bội của Mỹ và tay sai, nhất là của chính quyền tôn giáo trị, gia đình trị của Ngô Đình Diệm với chính sách “tố Cộng” bừa bãi, với đoàn mật vụ miền Trung, với khu 9 hầm của Ngô Đình Cẩn v…v.. Nhưng tài liệu về cuộc chiến ở Việt Nam ngày nay không thiếu, cho nên những luận điệu “tố Cộng” một chiều theo thiên kiến không còn giá trị thuyết phục. { Nhưng "HỌ" vẫn tin và cho đó là dẫn chứng thuyết phục nhất, còn lại chỉ là "tuyên truyền nhồi sọ" của...Cộng Sản(!!??) Quá ư khôi hài! }

    Chẳng có ai phủ nhận là CS Việt Nam trong quá khứ đã có những sai lầm về chính sách, về những biện pháp độc tài khắc nghiệt không phù hợp với truyền thống văn hóa của người Việt Nam. Chính sách Cải Cách Ruộng Đất không sai nhưng khi thi hành đã vấp phải những sai lầm không kiểm soát được. Điều đáng nói là chính quyền đã thẳng thắn công nhận sự sai lầm trước quốc dân và có những hành động đền bù. Tết Mậu Thân xẩy ra trong cuộc chiến và sự tàn bạo không chỉ ở một phía. Ngày nay có nhiều tài liệu có thể làm sáng tỏ phần nào về vụ Tết Mậu Thân ở Huế.

    Nói như vậy không có nghĩa là bênh vực hay biện hộ cho những hành động của CS trong các vụ trên là chính đáng, nhưng chúng ta khi viết về những biến cố trên không thể chỉ đưa ra luận điệu, nhiều khi chỉ có mục đích tuyên truyền qua những con số ngụy tạo, phóng đại của một phía mà phải có những nhận định tổng hợp từ mọi phía. Nhưng dù sao thì đa số người dân Việt Nam, Quốc cũng như Cộng, cũng không thể phủ nhận được những đóng góp to lớn của CS cho đất nước. Và đóng góp huy hoàng nhất đã được David G. Marr viết trong Phần Dẫn Nhập của cuốn “Vietnamese Tradition On Trial 1920-1945”, trang 1. David G. Marr là Giáo sư nghiên cứu về Thái Bình Dương ở Đại Học Quốc Gia Úc.

    Năm 1938: Ít nhất là 18 triệu người Việt nằm trong vòng kiềm tỏa của chỉ có 27000 binh lính thuộc địa. Tuy vậy mà chỉ 16 năm sau, lực lượng thuộc địa tới 450000 quân mà không thể tránh khỏi cuộc thảm bại về chiến thuật ở Điện Biên Phủ và bắt buộc phải di tản chiến lược xuống miền Nam vĩ tuyến 17. Sau cùng, trong những năm 1965-1975, nhiều tổ hợp của Mỹ, Việt Nam Cộng Hòa, Nam Hàn, và các lực lượng quân sự đồng minh khác, tổng số lên tới 1.2 triệu người cũng bị thảm bại, và cuối cùng cũng bị đánh bại bởi Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Quân Đội Nhân Dân Việt Nam.

    (In 1938 at least eighteen million Vietnamese were being kept in check by a mere 27,000 colonial troops. Yet a scant sixteen years later, colonial forces totalling 450,000 were unable to avoid tactical disaster at Dien Bien Phu and compulsory strategic evacuation south of the seventeenth parallel. Finally, in the years 1965-1975, various combinations of American, Republic of Vietnam, South Korean, and other allied armed forces totalling up to 1.2 million men were outfoxed, stalemated, and eventually vanquished by the National Liberation Front and the People’s Army of Vietnam.)


    { Từ đây chúng ta có thể hiểu, tại sao "người ta" luôn nhắc về quá khứ với thái độ thù hận và quá khích như vậy. Bởi lịch sử là lịch sử, không thể phủ nhận. Nếu chính ta không mở rộng tầm mắt thì đừng bắt người khác phải bó hẹp như mình}

    Tại sao chúng ta không thể đặt lên cán cân những sai lầm đáng tiếc của CS đối với những gì CS đã mang lại cho đất nước Việt Nam?
    Có một số người ngu đến độ gọi Cộng Sản Việt Nam là “Việt Gian”. Một lực lượng đã thành công đánh đuổi được thực dân, mang lại độc lập và thống nhất cho đất nước mà là “Việt Gian”, vậy thì tổ chức tôn giáo của những người Việt hoàn toàn lệ thuộc ngoại bang, đi làm tay sai cho thực dân Pháp để đưa nước nhà vào vòng nô lệ thì gọi là gì, là những người “yêu nước” hay sao? Điều đáng nói là trên một số diễn đàn truyền thông chống Cộng ở hải ngoại không thiếu gì những người ngu như vậy. { Rất tiếc ở nhiều nơi trên internet tui vẫn thấy lặp đi lặp lại những luận điệu kiểu này. Tôn trọng những suy nghĩ trái ngược nhau trên tinh thần hiểu biết và có kiến thức khác rất nhiều so với phải trả giá cho một con cá}

  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Cuốn sách đã gây nhiều tranh luận sôi nổi ở Pháp và điều ngạc nhiên là một số tác giả trong cuốn sách đó lại bất đồng ý kiến với nhau về những lập luận và con số nạn nhân, và nhất là về nội dung trong phần Dẫn Nhập và Kết Luận của Stéphane Courtois. Một số trí thức và chính trị gia Pháp có tên tuổi cho rằng Courtois đã đi quá lố khi cho là chế độ Stalin và Nazi của Đức Quốc Xã giống nhau, đều là những hệ thống dựa trên sự khủng bố bạo tàn. Một số cho rằng Courtois đã phóng đại về sự đàn áp và bạo hành tập thể trong các chế độ Cộng sản. (Some prominent French intellectuals and politicians, especially those affiliated with or sympathetic to the Communist Party, argued that Courtois had gone too far in drawing a parallel between Stalinism and Nazism as systems that relied on violent terror. Some claimed that Courtois had overstated the intrinsic role of mass violence and repression in Communist systems.) Ta chỉ thử quan tâm vài điểm về VN mà sách có nhắc đến.

    “Cuốn Sách Bôi Nhọ…” dày trên 850 trang nhưng trong đó chỉ có 10 trang về Việt Nam , viết bởi Jean-Louis Margolin, từ trang 565 đến 575, trong ấn bản bằng tiếng Anh. Với hàng ngàn tài liệu về Việt Nam hiện hữu ngày nay, nhưng phần tài liệu tham khảo để viết về phần này thật quá nghèo nàn, gồm có 8 tác giả trong đó ba tác giả được trích dẫn nhiều nhất là Georges Boudarel với 10 trích dẫn từ cuốn viết về Vụ Án Nhân Văn 1954-1956, Ngô Văn, một người theo Đệ Tứ Quốc tế, với 6 trích dẫn từ cuốn viết về Việt Nam 1920-1945, và Đoàn Văn Toại với 5 trích dẫn từ cuốn The Vietnamese Gulag. Ngoài ra chúng ta còn thấy 4 trích dẫn trong cuốn Vietnam 1945 của David G. Marr, 1 của Albert Stihlé, 1 của Gérard Tongas, 1 của Daniel Hémery và 1 của Stanley Karnow. Như vậy, chúng ta có thể biết ngay nội dung trong phần này có bao nhiêu giá trị. Thật vậy, trong 10 trang sách này chúng ta chỉ thấy những luận điệu tuyên truyền cũ kỹ và sai lạc về vụ án Nhân Văn, về Cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở ngoài Bắc, và về Tết Mậu Thân ở Huế. Chưa kể là tác giả đã viết bậy bạ về cuộc nổi giậy “Xô-Viết Nghệ-Tĩnh” chứng tỏ tác giả có một kiến thức một chiều rất đáng phàn nàn về lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam và về phong trào “Xô-Viết Nghệ-Tĩnh”. Những cuộc nghiên cứu nghiêm chỉnh về phong trào “Xô-Viết Nghệ-Tĩnh” đã được William J. Duiker trình bày với nhiều chi tiết và bình luận trong cuốn “The Communist Road To Power In Vietnam”, và David G. Marr trong cuốn “Vietnamese Tradition On trial 1920-1945”, cả hai đều xuất bản từ năm 1981, nhưng có vẻ như Margolin không quan tâm mấy hoặc không biết đến những tài liệu này mà chỉ viết có vài dòng đổ tội cho Cộng Sản đã gây nên phong trào đó làm cho Pháp tàn sát nông dân. Cho nên, phần viết về Việt Nam của Jean-Louis Margolin thật không đáng để phê bình. Nhưng phần này chắc chắn sẽ được vài người chống Cộng ngu ngơ khai thác trong mục đích chống Cộng đến chiều của mình. { Chứ đừng nói chuyện xứng đáng để tham khảo}

    Trong phần Dẫn Nhập, Stéphane Courtois đưa ra con số 1 triệu nạn nhân của chính sách khủng bố của CS Việt Nam đối với chính dân của mình. Con số này lấy ở đâu ra, và có thực tế hay không? Jean-Louis Margolin, tác giả viết 10 trang về Việt Nam, đã công khai tố cáo Stéphane Courtois là bịa ra con số 1 triệu ở Việt Nam trong sự ám ảnh để đi tới mục tiêu là tổng số 100 triệu nạn nhân trên thế giới của Cộng Sản [Jean-Louis Margolin explique « qu'il n'a jamais fait état d'un million de morts au Vietnam », contrairement à ce qu'écrit Courtois.] Mặt khác, 3 tác giả trong cuốn sách trên cũng đã chính thức lên tiếng trước công luận phản đối Chương Dẫn Nhập của Stéphane Courtois, không chấp nhận những gì Stéphane Courtois viết để đánh đồng chính sách diệt chủng của Đức Quốc Xã với sự đàn áp dưới chế độ Stalin, và những con số phóng đại phi lý của Stéphane Courtois trong Chương này. [La moitié des auteurs — Nicolas Werth, Jean-Louis Margolin et Karel Bartosek — ont protesté publiquement contre le chapitre introductif de Stéphane Courtois, ils y refusent son rapprochement du génocide nazi et de la répression stalinienne, ainsi que le calcul du nombre de victimes, dont ils contestent à la fois l’opportunité et les chiffres utilisés, qui pour certains sont leurs chiffres mais augmentés sans raison par Courtois.] Những sự kiện này chứng tỏ Stéphane Courtois không có mấy lương thiện trí thức, và con số 1 triệu nạn nhân của CS Việt Nam chỉ là một con số bịa đặt quá lố, không có bất cứ một giá trị nào.. Nó thuộc loại những con số tuyên truyền của Việt Nam Cộng Hòa và Mỹ về con số nạn nhân trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở ngoài Bắc, dựa trên con số đoán mò mà Hoàng Văn Chí đã thú nhận sau khi bị Gareth Porter công bố sự ngụy tạo của Chí [The Political Economy of Human Rights : Volume I, p. 343 : Chi eventually conceded to be merely a « guess »..This admission came after Porter had made Chi’s falsifications public] Noam Chomsky và Edward S. Herman cũng viết, Ibid., trang 342 :

    Những nguồn tin căn bản về những con số lớn người bị giết ước tính trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất ở Bắc Việt Nam là từ những người của CIA và Bộ Thông Tin Tuyên Truyền Saigon. Theo một người Ca-Tô Việt Nam nay sống ở Pháp, Trung Tá Nguyễn Văn Châu, Giám Đốc Nha Chiến Tranh Tâm Lý của Quân Lực Saigon từ năm 1956 đến 1962, những con số người bị giết trong cuộc « tắm máu » trong cuộc cải cách ruộng đất là « 100% ngụy tạo » bởi những cơ quan tình báo Saigon. Theo Trung Tá Châu, một chiến dịch vu khống có hệ thống bằng cách dùng những hồ sơ ngụy tạo đã được thi hành vào giữa thập niên 1950 để cho Diệm biện minh cho việc từ chối thương thuyết với Hanoi để sửa soạn cho cuộc bầu cử để thống nhất quốc gia được ấn định vào năm 1956. Theo Châu, sự ngụy tạo các hồ sơ đã được sự giúp đỡ của các cơ quan tình báo Mỹ và Anh, đã lấy những hồ sơ có thực làm căn bản rồi dựa vào đó để ngụy tạo và phổ biến cho các nhóm chính trị và các nhóm nhà văn, nghệ sĩ để dùng những hồ sơ ngụy tạo này trong chiến dịch tuyên truyền. { "HỌ" là những nạn nhân về sự thiếu hiểu biết và kiềm kẹp của chính quyền bấy giờ. Tui ước họ bây giờ có thể đọc lại những tư liệu này}

    [The basic sources for the larger estimates of killing in the North Vietnamese land reform were persons affiliated with the CIA or the Saigon Propaganda Ministry. According to a Vietnamese Catholic now living in France, Colonel Nguyen Van Chau, Head of the Central Psychological War Service for the Saigon Army from 1956 to 1962, the « bloodbath » figures for the land reform were « 100% fabricated » by the intelligence services of Saigon. According to Colonel Chau, a systematic campaign of vilification by the use of forged documents was carried out during the mid-1950s to justify Diem’s refusal to negotiate with Hanoi in preparation for the unheld unifying elections originally scheduled for 1956. According to Chau the forging of documents was assisted by U.S. and British intelligence agencies, who helped gather authentic documents that permitted a plausible foundation to be laid for the forgeries, which « were distributed to various political groups and to groups of writers and artists, who used the false documents to carry out the propaganda campaign.]


    Chúng ta cũng nên biết rằng, chỉ sau khi báo chí Bắc Việt thông tin thẳng thắn trước quốc dân về sự thi hành sai lầm và thất bại trong chính sách cải cách ruộng đất vào năm 1956, và được truyền thông thế giới loan tải, Việt Nam Cộng Hòa cũng như Mỹ mới biết đến cuộc Cải cách ruộng đất. Theo Chomsky, trong một cuộc phỏng vấn năm 1955, Hoàng Văn Chí cũng không nói gì về Cải Cách Ruộng Đất, chỉ sau khi thế giới biết đến chính sách này vào năm 1956, trí nhớ của Chí mới thay đổi và đưa ra con số đoán mò [Ibid., p. 344 : Even Hoang Van Chi, in 1955 interviews, did not make any accusations about atrocities ; « It was only in later years that his memories began to alter, » that is after the US and the Saigon regime learned about the land reform problems from the discussion in the Hanoi press, which, Edwin Moises writes, was « extremely informative » and « sometimes extraordinary candid in discussing errors and failures. »]

    Vài đúc kết:

    Thứ nhất là luận điệu ngớ ngẩn đồng nhất hóa chủ thuyết Stalin (Stalinism) với chủ thuyết Cộng Sản (Communism) và đưa đến kết luận là « Cộng Sản Stalin » cũng giống như « Đức Quốc Xã » [Nazi] của Hitler, đều là những hệ thống dựa vào khủng bố và bạo lực.. Không thể tưởng tượng được là những trí thức Âu Châu lại không thể phân biệt được chính sách diệt chủng một sắc dân, một tôn giáo, Do Thái, của Đức Quốc Xã, với chính sách đối phó với những phe đối lập, phản động ở trong một nước. Hơn nữa, trong Thế Chiến Thứ Hai, chính Cộng sản Stalin là đồng minh của Mỹ, và chính Hồng Quân Nga đã góp phần lớn trong việc chấm dứt chế độ Phát Xít Đức ở Âu Châu và là đoàn quân tiến vào Bá Linh đầu tiên vào hồi kết cuộc của Thế Chiến thứ hai. Và sau cuộc chiến, một số Quan Tòa Nga đã ngồi ở ghế Công Tố Viên để xét xử Nazi

    Một luận điệu khác là quy kết chính sách diệt chủng của Pol Pot ở Cambod là chủ trương điển hình của chủ nghĩa Cộng Sản nhưng lại không biết rằng chính Cộng Sản Việt Nam đã giải thể chính quyền Pol Pot, một chính quyền đã từng được Mỹ và Trung Quốc ủng hộ. { Có bác "nhắc" tui về việc Polpot cũng là CNCS => CNCS là ..."tàn bạo"}Ngoài ra, giống như những luận điệu chống Cộng ngu ngơ của một thiểu số người Việt ở hải ngoại, mọi việc bất hạnh xảy ra trong các xã hội Cộng sản đều đổ lên đầu Cộng Sản, các tác giả cũng quy kết những người chết trong những nạn đói ở Nga, ở Tàu cũng đều là do tội ác của Cộng sản gây ra. { Chẳng trách sao...}

    Như vậy, chúng ta đã thấy rõ mục đích chính trị thời thượng của « Cuốn Sách Bôi Nhọ… ». Vì vậy, để kết luận, mượn lời của Ulrich Rippert trong bài “A political evaluation of Schwarzbuch des Kommunismus” -- [The Black Book of Communism], 15 July 1998:

    “Là một tác phẩm nghiên cứu nghiêm chỉnh về sử, cuốn “Sách Bôi Nhọ Về Chủ Thuyết Chủ Nghĩa Cộng Sản" hoàn toàn vô giá trị”. [As a serious historical work the “black book” is totally worthless].

  3. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG] Giờ thiếu gì mấy cuốn sách như vậy bức xúc làm gì ? [IMG]images/smilies/70.gif[/IMG] Lần sau đừng UP mấy cái hình kia trông ghê quá

  4. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0

    so với phải trả giá cho một con cá
    Kernel vào sau không biết nhưng câu này thực sự là vô cùng đắt giá và làm nhiều người giật mình một cách sâu sắc [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG][IMG]images/smilies/24.gif[/IMG]

    ==============================================

    Ta trích dẫn bổ sung thêm một chút nhỉ


    Tội ác của ông Ngô Đình Diệm đối với dân tộc và tổ quốc Việt Nam lớn lao và ghê gớm như vậy! Ấy thế từ khi cái gọi là “Phong Trào Phục Hưng Tinh Thần Ngô Đình Diệm” ra đời vào cuối thập niên 1960 trong thời chính quyền quân phiệt Da-tô Nguyễn Văn Thiệu, đặc biệt là từ năm 1975, ở hải ngoại, hàng năm, cứ vào ngày 1 tháng 11, các cộng đồng Da-tô người Việt đều tổ chức lễ giỗ ông Diệm tại các nhà thờ và tại một vài nơi công cộng rất là ***h đình để suy tôn và vinh danh ông ta như là một nhà đại ái quốc đã hy sinh vì đất nước và dân tộc.

    Chúng ta phải giải thích cái hiện tượng quái đản này như thế nào cho hợp lý?

    Theo sự hiểu biết của người viết, sự giải thích bằng hai luận cứ dưới đây có thể được coi là hợp lý nhất:

    1.- Mối liên hệ giữa một đế quốc xâm lăng đánh chiếm một quốc gia làm thuộc địa và quốc gia bị cưỡng chiếm làm thuộc địa là mối liên hệ thù nghịch bất cộng đái thiên. Những thắng lợi, những tin vui, những anh hùng dân tộc và những thứ như mề đay kim khánh, bảo quốc huân chương của (hay ở bên phía) quân xâm lăng thống trị đối với nhân dân tại quốc gia bị cưỡng chiếm làm thuộc địa là những thất bại, những tin buồn, những tên phản quốc và những biểu tuợng đau đớn nhục nhã khôn nguôi, và ngược lại. Đây là một quy luật lịch sử. Mối liên hệ giữa đế quốc Vatican và dân tộc Việt Nam cũng không đi ra ngoài quy luật lịch sử này. Do đó, những vị anh hùng trong các lực lượng nghĩa quân Việt Nam trong các cuộc chiến chống Liên Minh Xâm Lược Pháp – Vatican từ năm 1858 đế năm 1954 và trong cuộc chiến thống nhất đất nước 1954-1975 đều bị Giáo Hội La Mã và tín đồ Da-tô người Việt goi là những quân phản loạn và là quân xâm lăng Bắc Việt. Trái lại, những tín đồ Da-tô bị dân tộc Việt Nam chiến đấu trong hàng ngũ Liên Minh Xâm Lăng Pháp – Vatican đều bị dân ta coi i là Việt gian phản quốc, nhưng lại được Vatican và tín đồ Da-tô người Việt coi là anh hùng dân tộc của nước Chúa Vatican của họ, và có thể được Vatican phong thánh. 117 tên tội đồ đối với dân tộc Việt Nam được Giáo Hội phong tháng vào ngày 19/6/1988 và ông Ngô Đình Diệm đền tội trước sự phẫn nộ của quân dân miền Nam Việt Nam vào sáng sớm ngày 2/11/1963 ở vào trường hợp này. Do đó, chúng ta không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy:

    A.- Hàng năm, vào ngày 1/11/1963, tín đồ Da-tô người Việt hè nhau tổ chức làm lễ giỗ anh em ông Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu rất là linh đình và hết sức long trọng cùng với những chiến dịch viết bài suy tôn tên tam đại Việt gian này lên hàng đại anh hùng dân tộc.

    B.- Song song với việc làm trơ trẽn và vô liêm sỉ này là một chiến dịch phổ biến những bài viết hoặc những lời vu khống Phật giáo bị Cộng Sản giật giây hay xúi giục và những lời chửi bới, sỉ vả, hạ nhục những người chủ truơng trong đó có cả những người Hoa Kỳ và những người đã tham gia vào các phong trào tranh đấu chống lại và lật độ cái chế độ đạo phiệt khốn nạn này.

    2.- Hơn nữa, bằng chính sách ngu dân và nhồi sọ, Giáo Hội La Mã đã thành công biến những người Công Giáo Việt Nam thành những người vong bản “thà mất nước, chứ không thà mất Chúa” (như Linh-mục Hoàng Quỳnh đã lớn tiếng hô hào giáo dân trong cuộc biểu tình tại cổng Bộ Tổng Tham Mưu Quân Đội ở Sàigòn vào ngày 27/8/1964) chỉ biết “tin tưởng vào quyền lực của Vatican” (như ông Ngô Đình Diệm đã tuyên bố), giống như một thứ ếch ngồi đáy giếng với niềm tin “Nhất Chúa, nhì Cha, thứ ba Ngô Tổng Thống!”. Với những hạng người như trên, việc suy tôn và vinh danh ông Ngô Đình Diệm lên hàng đại anh hùng của nước Vatican (nước Chúa) của họ thì cũng là lẽ đương nhiên mà thôi!

    Cũng may là không phải tất cả những tín đồ Da-tô người Việt đều biến thành những hạng người như trên. Chúng ta thấy những người như Bác-sĩ Nguyễn Văn Thọ, Linh-mục Trần Tam Tỉnh, ông Giuse Phạm Hữu Tạo, ông Charlie Nguyễn, Giáo-sư Lý Chánh Trung, v.v… thì lại khác hẳn và có các nhìn đối với Giáo Hội La Mã vàn những việc làm này của những tín đồ Da-tô người Việt cuồng tín giống như cái nhìn của đại khối dân tộc. Cũng như đại khối dân tộc, những nguời này cũng coi 117 người được Giáo Hội La Mã phong thánh vào ngày 19/6/1988 và Ngô Đình Diệm là những tên tội đồ của dân tộc. Để kiểm chứng vấn đề này, độc giả có thể tìm đọc những bài viết hay tác phẩm của họ thì sẽ thấy rõ. Những lời lẽ trong cuốn Những Ngày Buồn Nôn của Giáo-sư Lý Chánh Trung mà chúng tôi đã trích dẫn ở trên là một trong những bằng chứng rõ ràng nhất và hùng hồn nhất cho sự kiện này. Xin ghi lại dưới đây mấy dòng chữ quan trọng này để quý vị dễ dàng nhìn ra sự thực của vấn đề:

    “Những cảm nghĩ mà tôi có thể nói và thấy cần phải nói, là những cảm nghĩ về ông Diệm, người đồng đạo của tôi và cũng là người chịu trách nhiệm trước lịch sử về cuộc đàn áp Phật Giáo năm 1963, dù cho cuộc đàn áp này có thực sự do chính ông quyết định hay không….

    Những người đang hò hét khóc lóc chung quanh cái tên Ngô Đình Diệm như bầy quạ trên một xác chết. Với cái âm mưu tái lập một chế độ Diệm không Diệm trong đó họ sẽ phè phỡn bòn rút như xưa, xin họ nhớ cho rằng giòng lịch sử không bao giờ chẩy ngược chiều…”49

    Người viết không biết có phải vì những hành động ghê tởm khác Giáo Hội La Mã và của tín đồ Da-tô trong suốt chiều dài lịch sử từ khi cái tôn giáo này được Hoàng Đế Constantine cho ra đời vào thập niên 310, hay vì có cùng suy nghĩ như Giáo-sư Lý Chánh Trung, nhà báo Long Ân đã có nhận xét về Giáo Hội La Mã và tín đồ Da-tô bằng những lời đầy chua sót như sau:

    “Con người đã nhân danh tôn giáo để làm những chuyện điên cuồng nhất, đã nhân danh tôn giáo để biện minh cho quyền lực phi nhân áp đặt lên đầu kẻ khác. Con người đã phản lại tôn giáo, đã chặt đứt cây cầu đưa đến cuộc tìm kiếm chính mình, đã cúi đầu trên bốn chân để từ con người trở về với con người súc sinh.” 50



    Nếu dùng ngôn từ “con người súc sinh” của nhà báo Long Ân trên đây lồng vào trong đoạn văn của Giáo-sư Lý Chánh Trung cùng theo với những sự kiện lịch sử có liên hệ đến dòng họ Ngô Đình, chúng ta sẽ có một đoạn văn nói về lễ giỗ ông Ngô Đình Diệm như sau:

    “Hàng năm, cứ vào ngày 1 tháng 11, người Việt hải ngoại được chứng cái cảnh những “con người súc sinh” lại “hò hét khóc lóc chung quanh cái tên súc sinh tam đại Việt gian Ngô Đình Diệm như bầy quạ trên một xác chết với cái âm mưu tái lập một chế độ Diệm không Diệm trong đó họ sẽ phè phỡn bòn rút như xưa.”

    Đến đây, người viết cũng xin mượn lời Giáo-sư Lý Chánh Trung để nói cho những người này biết rằng “xin hãy nhớ cho rằng giòng lịch sử không bao giờ chẩy ngược chiều.”

    Không biết những người này có hiểu được câu nói trên đây hay không, vì rằng có bao giờ họ được học những bài học lịch sử theo đúng nghĩa của lịch sử đâu, ngoài những bài giảng giáo lý Da-tô ở trong các nhà thờ. Nếu có được học bài học lích sử nào thì đó cũng chỉ là những bài lịch sử đã bị vo tròn bóp méo theo ý của Giáo Hội La Mã rồi mới được cho vào chương trình học của các trường mà họ theo học.

  5. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Trích dẫn Gửi bởi THINHRAZOR21428
    [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG] Giờ thiếu gì mấy cuốn sách như vậy bức xúc làm gì ? [IMG]images/smilies/70.gif[/IMG] Lần sau đừng UP mấy cái hình kia trông ghê quá
    Cám ơn THINH, nhưng để phản bác lại phải có chứng cớ và lập luận thuyết phục. Bác chỉ ngậm miệng "ứ ừ" thì không khéo người ta bảo bác là bị câm hay là bị nhồi sọ đấy.

    Đó cũng là một cách, dịp để hiểu thêm về lịch sử. Tui không nghĩ ai cũng "thuộc" được lịch sử. Phải không ạ. Nếu chịu "bức xúc" cỡ như cựu đại tá QĐ Bùi Tín (tức là có kiến thức đấy!) mà còn quay lưng với những sự kiện lịch sử thì làm sao bác hay ai đó dám vỗ ngực xưng mấy thứ đó không cần? Chỉ là trao đổi cho vui thôi, bác có thể không tham gia cho đỡ căng thăng cũng được [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG] [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG]

  6. #6
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Mấy tài liệu ấy có nhiều, các bác google một cái là ra hàng loạt thôi

  7. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Sao phải tốn công với các chấy sĩ như thế mà làm gì [IMG]images/smilies/24.gif[/IMG].

  8. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2015
    Bài viết
    0
    Bác Kernel cho cái nguồn đi [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG]

    Có phải bài này bác dịch từ đây:

    http://www.wsws.org/polemics/1998/ju...blck-j15.shtml

    Nếu nói những tác giả cuốn sách đen là thân Tư bản, nói xấu cộng sản, không đáng tin cậy, thì ngược lại, chúng ta cũng cần phải xét đến độ tin cậy của bài viết của bác Ulrich Rippert được đăng trên trang của Quốc tế Cộng Sản 4 [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG] Tôi cũng không tin rằng bác Ulrich có cái tâm trong sáng và cái nhìn trung dung, giống bác không tin bác Stéphane vậy [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG]

    Tôi đưa tên cuốn sách đó ra không phải để dẫn chứng "Cộng Sản ác hơn Tư Bản", có lẽ đó là điểm bác Kernel hiểu lầm. Người ta cố chứng minh chế độ nọ ác hơn chế độ kia, nhưng tôi không tìm cách làm điều này. Tôi đưa tên cuốn sách đó ra để nói rằng "Cộng Sản cũng không tốt đẹp lắm đâu, cũng đè đầu cưỡi cổ dân kinh phết đấy". Nhân danh một chủ nghĩa tốt đẹp gấp vạn lần tư bản, mà phải đi so với tư bản là "mày giết nhiều người hơn tao" thì đáng buồn, phải không bác kernel [IMG]images/smilies/4.gif[/IMG]

  9. #9
    Ngày tham gia
    Aug 2015
    Bài viết
    0
    Nhưng bác chứng minh bằng phuơng pháp đòn bẩy, dìm CS hơi quá tay, ca ngợi TB hơi quá lời. Thông tin của bác luôn phủ nhận mọi điều các chính quyền CS nói, tin hết mình những gì các nguồn số liệu chống Cộng đưa ra, mặc dù độ chính xác thì hai thằng tương đương nhau, có điều ở hai thái cực khác nhau.

    Các bác CH cũ còn cố phủ định sạch trơn cả lịch sử nữa ==> đây là điều kém trí tuệ nhất, bởi bới móc tội ác của CS thì kể cũng khổ thân các bác vất vả bẩy lâu, nhưng tìm tội ác của VNCH thì được cái thảnh thơi đầy rẫy.

    Sự thật lịch sử không thông thái lắm khi tin vào mấy câu chuyện vỉa hè vốn đươc sáng tạo ra cho vui mồm thằng nói, và dăm cái chuyện này lại chuộng nói xấu lãnh đạo đương thời, ấy vậy mà các bác nâng nó lên thành luận cương chính sách thì chỉ lừa được đồng bào Tây Nguyên vốn ít điều kiện tiếp thu tri thức chứ đem về thành phố e chỉ bổ sung thêm được cho kho tàng truyện cười dân gian Việt Nam (cười xong để đấy, nói xấu người khác cho sướng mồm)

  10. #10
    Ngày tham gia
    May 2016
    Bài viết
    0
    Riêng iem thì iem thấy thế này
    -Về công việc lí luận thì DCS có lí luận vững chắc hơn hẳn chấy sĩ các bác. Lí luận Mác Lê các bác không bác bỏ được [IMG]images/smilies/21.gif[/IMG].
    -Về hành động DCS cũng hơn các bác. Người giải phóng dân tộc giành lại độc lập là DCS, người tiến hành xây dựng đất nước cũng là DCS. Chưa cần biết DCS tiến hành xây dựng đất nước thành công hay không, nhưng ít nhất cũng đã tích cực có lợi cho dân tộc hơn những việc làm tiêu cực nhãn tiền của các bác rồi [IMG]images/smilies/21.gif[/IMG].
    -Chả thấy DCS nói xấu vu khống bôi nhọ xuyên tạc các chấy sĩ bao giờ cả, chỉ thấy điều ngược lại.
    Các bác giờ làm sao thì làm, chứ đừng để nhân dân căm ghét như Ngụy quyền là được.

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •